Chương trước
Chương sau
Nguy cơ đáng sợ như thê mà chỉ cần một câu nói đã hoàn toàn giải trừ.
Đối với khả năng diễn xuất cùng mỹ nhân kế của anh Hai thì Lục cảnh Lễ chỉ có thể thốt lên hai từ "thán phục", anh ta liền thuận theo nói: "Được rồi, được rồi... Em cũng biết anh chắc chắn không xem... thôi thì để một mình em tự thẩm mấy thứ này vậy."
Nóng xong thì chạy mất hút.
Thoát được Tiểu Tịch Tịch đã rồi nói sau!
"Sao tự dưng lại tới đây?" Lục Đình Kiêu nắm tay Ninh Tịch kéo vào trong phòng.
"Hôm nay em được nghỉ, buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi với chơi cùng chị Thiên Tâm, buổi chiều tới chơi cùng con trai bảo bối của em! Tiểu Bảo đã tan học chưa?
"Đã về, vừa nãy còn hỏi có thể đến chồ em được không."
"Tất nhiên được chứ, thật ra thì hai người cũng không cần ngại chị Thiên Tâm, chuyện của chúng ta em cũng đã nói với chị ấy rồi! Sau này anh có thể mang Tiểu Bảo đến tìm em!"
"Ukm."
Lục Đình Kiêu tỉnh bơ liếc sau lưng một cái, xác định Lục cảnh Lễ đã chạy thoát.
Bánh bao nhỏ chỉ mới nghe được tiếng bước chân của Ninh Tịch thôi đã chạy như bay từ trên lầu xuống, sau đó lao vào lòng ngực Ninh Tịch: "Mẹ
Lúc bình thường Tiểu Bảo đối với xung quanh khá đạm mạc, mặc dù hiện tại đã có thể nói chuyện nhưng cũng chẳng khác trước kia là bao. Lúc Ninh Tịch không có ồ đây thì không nói bất cứ một câu nào, nhưng chỉ cần Ninh Tịch xuất hiện thì chắc chắn sẽ có tiếng "mẹ" ngọt đến ngấy người. Hơn nữa mỗi một câu nhóc nói với Ninh Tịch đều phải có thêm chữ "mẹ" kia nữa, thực là khiến cho lòng người ta tan chảy.
Nêu người không biết chuyện nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ này, chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì mà nghĩ rằng đây chính là một đôi mẹ con ruột.
"Bánh bao, nhìn mẹ mang cho con cái gì này! Hì hì..."
Ninh Tịch kéo cái túi bên cạnh ra, bên trong là rất nhiều loại súng.
Dĩ nhiên là súng đồ chơi thôi.
"Hiện giờ con còn bé quá nên không thể chơi súng thật đuợc, mẹ chơi súng nước với con được không?"
"Được! Mẹ, Tiểu Bảo thích súng phun nước!"
"Đi gọi ba đến chơi cùng chúng ta nha ~ nhiều người chơi mới vui Ninh Tịch nháy mắt với Tiểu Bảo.
Bánh bao nhỏ do dự một hồi, sau đó mới nhấc cái chân ngắn ngủn chạy tới cạnh Lục Đình Kiêu, ngước khuôn mặt tê liệt lên nhìn anh rồi nói: "Cùng nhau."
Thấy bánh bao nhỏ đổi thành bộ dạng cao ngạo lạnh lùng chỉ trong một giây thê này thật khiến Ninh Tịch dở khóc dở cười.
Bánh bao nhỏ gọi ông nội, gọi bà nội, gọi chú Hai, thậm chí cũng rất lễ phép với người lạ.
Cơ mà tại sao cứ nhất quyết không thèm gọi Lục Đình Kiêu là ba chứ?
Ninh Tịch với Tiểu Bảo chơi điên cuồng hết một buổi chiều, sau bữa cơm chiều thi một lớn một nhỏ chơi mệt quá nên cùng lăn ra ngủ.
Lục Đình Kiêu dịu dàng nhìn hai mẹ con nằm trên giường.
Anh cúi người hôn lên trán Ninh Tịch với Tiểu Bảo, sau đó giơ bàn tay ấm áp của mình lướt theo mí mắt Ninh Tịch rồi đến sống mũi, đôi môi... cho tới kéo tận xuống vùng bụng bằng phẳng của cô... Lục Đình Kiêu cực kì nhẹ nhàng vuốt ve....
Trước khi gặp Ninh Tịch thì Lục Đình Kiêu không có bất cứ mong đợi hay ham muốn gì trong cuộc đời này, nhưng sau khi gặp được cô thì hết thảy những thứ như hôn nhân, gia đình, đứa bé... toàn bộ những thứ anh chưa bao giờ mong muốn có được, lại chỉ vì có liên hệ với cô mà trở nên cực kì quan trọng với anh...
Vừa nghĩ tới chuyện rất có thể Ninh Tịch chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo, vừa nghĩ tới chuyện cô gái mà anh yêu tới tận xương tủy này vì anh mà sinh ra một đứa bé thì trong lồng ngực của anh lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc, sự cảm động khó diễn tả được...
Đứa trẻ... đứa trẻ của anh và cô...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.