Chương trước
Chương sau
Ông sải bước đi vào phòng, dọc đường tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không ai dám thở mạnh tiếng nào.
Trong phòng ngủ trên lầu.
Vân Thâm Đang ngả người trên chiếc ghế nằm ngoài ban công, trên chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một quyển kịch bản và một hộp bánh quy.
Nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn người tới, lười nhác nói: "Chú Kiều, ngọn gió nào thổi chú đến đây thế?"
Sắc mặt của Kiều Dịch có chút khó coi, ông nhấc tay ra lệnh cho những người khác lui ra ngoài, sau đó đanh mặt nói: "A Thâm, đừng quên mục đích về nước của cháu! Rốt cuộc là Lục gia hay phụ nữ!"
Dưới ánh trăng, sắc mặt Vân Thâm lạnh lẽo dần, anh lạnh lùng nói: "Tất nhiên là phụ nữ rồi."
Kiều Dịch bị nghẹn lại: "Vân Thâm!"
"Ha ha ~ cháu đùa tí thôi mà ~ đừng sốt sắng như vậy ~" Vân Thâm khẽ cười một tiếng.
Sắc mặt Kiều Dịch lúc này thật sự không tốt một chút nào, người trước mặt là do một tay ông nuôi lớn, trên thế gian này người hiểu nó nhất cũng là ông. Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, ông ngày càng không hiểu nổi nó nữa...
"Tự trong lòng cháu biết rõ là được!" Kiều Dịch buông một câu rồi đanh mặt đi ra ngoài.
Ngoài hành lang, Đường Dạ đang đứng thẳng lưng đợi ở ngoài.
"A Dạ, con qua đây với ta một chút."
Đường Dạ có vẻ sớm đã liệu được việc Kiều Dịch sẽ tìm anh ta, hai tay bên hông hơi nắm lại, đi theo Kiều Dịch vào thư phòng.
Dưới ánh đè mờ ảo, sắc mặt Kiều Dịch có chút lạnh lẽo: "A Dạ, kì hạn ba tháng đã hết, đừng nói với ta, các con nhiều người như vậy mà một tên Đường Lãng cũng không bắt được!"
Con ngươi Đường Dạ tức tốc phủ lên một màu ảm đạm, anh quỳ sụp xuống: "Sư phụ, Đường Lãng nó..."
Kiều Dịch giơ tay ngắt lời anh: "A Dạ, ta biết con lớn lên từ nhỏ với nó, tình như tay chân, sao ta có thể không đau lòng được? Thường ngày nó có quậy phá thế nào ta cũng đâu nói nửa lời? Nhưng lần này, là phản bội sư môn, nể tình thầy trò, ta mới bảo con ra tay, như thế đối với nó cũng đã là nương tay lắm rồi!"
Nói đến đây, ánh mắt Kiều Dịch mang theo tia áp bức cùng nhắc nhở: "Ta cho con thêm bảy ngày, A Dạ, đừng để ta thất vọng!"
...
Cùng lúc đó, tại Ninh gia.
Trong nhà treo đèn kết hoa, mọi người đang ăn uống linh đình tại phòng khách tổ chức tiệc.
Hôm nay là ngày tốt tổ chức lễ đính hôn cho hai nhà Tô - Ninh.
Vì chỉ là lễ đính hôn, nên tất cả mọi người ở đây đều chỉ là họ hàng của hai nhà, dù vậy, khí thế nơi đây cũng đủ nhộn nhịp, người đến đều là những người có máu mặt.
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Hai đứa trẻ đúng là một cặp trai tài gái sắc trời sinh!"
...
Mọi khách quý xuất hiện đều ra sức khen tặng và chúc mừng, như thể tất cả những lời Ninh Thu Đồng nói Ninh Tuyết Lạc trong buổi tiệc rượu hôm ấy chưa từng xảy ra.
Giờ đây, tất cả cổ phần trong tay Ninh Diệu Hoa đã giao hết cho Ninh Tuyết Lạc, tháng sau Tô gia sẽ cử hành hôn lễ đón Ninh Tuyết Lạc về. Người có mắt cũng biết hai đứa con gái nhà họ Ninh ai quan trọng hơn, thế nên không ai lại đi nhắc tới chuyện đó trong trường hợp này cả.
Ninh Tuyết Lạc khoác tay Tô Diễn đi tiếp khách, nhận ánh mắt chúc phúc và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Đây mới chỉ khởi đầu thôi, tương lai... những thứ cô ta có được... sẽ càng nhiều... càng nhiều hơn nữa...
Tiếc là, con khốn Ninh Tịch kia hôm nay không ở đây, không thể tận mắt chứng kiến tất cả những điều này.
Mà cũng chẳng sao, tháng sau là hôn lễ của cô ta rồi, tới lúc đó người của cả thành phố này đều sẽ chứng kiến, con khốn đó có muốn trốn cũng không trốn nổi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.