Chương trước
Chương sau
"Cưng à, có em ỏ đây, cưng đừng sợ!"
Ninh Tịch trưng ra bộ dạng "tổng tài bá đạo" che chở "tiểu tình nhân" của mình, có thể nói cô diễn trò "quy tắc ngầm" này cũng quá là chuyên nghiệp rồi.
Lục Đình Kiêu khẽ ho một tiếng, cố nén cười nói: "ừm."
Thấy dáng vẻ bảo vệ của cô, trong đầu Lục Đình Kiêu không khỏi hiện lên câu nói trong phim ban nãy của cô: nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn... thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó... Nêu như kẻ nào nào dám khiến hắn bị thương... thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó..."
Tim Lục Đình Kiêu bỗng cảm thấy mềm xụi và ấm áp, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô...
Nhưng, Lục Đình Kiêu còn chưa kịp lại gần thì bồng có người tập kích một đòn về phía anh.
Cơ thể Ninh Tịch nhanh chóng phản ứng kịp, cô lập tức kéo Lục Đình Kiêu ra phía sau rồi trực tiếp đánh về phía kẻ đánh lén.
Có điều, Ninh Tịch lại chỉ đánh vào không khí bởi vì đối phương vừa nhìn thấy cô lập tức đã thu đòn về.
"Ai!!!" Ninh Tịch nhìn kĩ lại, khi thấy rõ người vừa đánh lén là ai, cô trợn tròn cả mắt: "Thạch Tiêu...?"
Lúc này, Thạch Tiêu đang nhìn chằm chằm Lục Đình Kiêu đang ở phía sau lưng cô bằng ánh mắt hình viên đạn, chỉ muốn giết quách anh đi.
ơ... Sao cảnh này quen thế không biết...
Phản ứng của anh chàng này giống y hệt lần Lục cảnh Lễ trông thấy Kha Minh Vũ.
Ninh Tịch gãi gãi đầu không biết làm sao.
Lúc này, cô mới nhớ ra việc Thạch Tiêu cũng ở đây, đồng thời cũng nhớ ra, hình như lúc sáng Thạch Tiêu cũng đã nhìn thấy cô với Kha Minh Vũ có những tiếp xúc thần mật rồi. Vối tính cách nóng nảy và xốc nổi của Thạch Tiêu, có thể nhịn tỏi giờ mới ra tay đã là sự dằn vặt cực bi thảm rồi.
Ánh mắt Thạch Tiêu như muốn ăn tươi nuốt sống Kha Minh Vũ, cậu ta không nói hai lời liền tách Ninh Tịch ra tấn công về phía Kha Minh Vũ đang ở sau Ninh Tịch.
Nhưng, có Ninh Tịch ở đây, chắc chắn ngay đến một sợi tóc của Kha Minh Vũ Thạch Tiêu cũng đừng mong động vào được.
Thạch Tiêu liên tục tấn công nhưng đều bị Ninh Tịch ngăn lại, đừng nói đến việc tẩn tên tiểu bạch kiểm kia, ngay đến động cũng không thể động được vào, thật tức chết mà.
Mẹ nó, đã biết mình chạy tới làm vệ sĩ cho bà chủ chính là tự rước lấy nhục, nhưng giờ ngay đến việc đối phó với một tên tiểu bạch kiểm cũng không làm được thì Boss còn cần tới cậu làm gì nữa! cậu còn mặt mũi nào mà đối mặt với Boss nữa đây!
Đại ma vương khi đối diện với cấp dưới đang sắp suy sụp tới nơi vẫn không hề có chút tự giác nào, cảm giác được bà xã bảo vệ đúng là rất tuyệt.
Sau khi đòn tấn công cuối cùng thất bại, Thạch Tiêu thật sự sụp đổ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Tịch và tên tiểu bạch kiểm bên cạnh cô lên án: "Tịch tiểu thư, sao cô có thể làm ra chuyện này sau lưng Boss... tuy... tuy Boss của tôi nghiêm túc, cứng nhắc, không hiểu phong tình không biết dỗ dành phụ nữ, lúc điên lên thì không khác gì Diêm vương..."
Nghe tới đây, Ninh Tịch không nhịn nổi nữa, cô vùi đầu vào lòng Lục Đình Kiêu cười như điên: "Ha ha ha... cưng à, cưng nghe thấy thuộc hạ của mình có đánh giá về cưng thành thật như vậy, cảm thấy thê nào?"
Thạch Tiêu lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn Kha Minh Vũ với ánh mắt không thể tin nổi.
Bà chủ nói vậy... là có ý gì...
Lục Đình Kiêu bất lực nhìn cô gái đang cười xấu xa trong lòng mình, anh thản nhiên nhìn Thạch Tiêu nói: "Là tôi."
Lần này, Lục Đình Kiêu dùng giọng thật của mình.
Âm thanh quen thuộc vừa vang lên, cả khuôn mặt của Thạch Tiêu như thể trời sụp đến nơi: "BOSS!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.