Chương trước
Chương sau
Hôm nay phát hiện ra bánh bao nhỏ có thiên phú ở lĩnh vực bắn súng nữa thì Ninh Tịch ngoài vui vẻ cùng thấy thân thiết ra còn có tí xíu ghen tỵ.
Gen của bánh bao nhỏ hoàn hảo đến mức nghịch thiên như thế này thì chắc là mẹ ruột của thằng bé cũng ưu tú giỏi giang hơn người nhỉ!
Mới chỉ một chốc thôi mà Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân đã cực kì thích cậu nhóc Tiểu Bảo đáng yêu này rồi, còn vì nể mặt bánh bao nhỏ mà nhiệt tình mời hai cha con tới ăn tối nữa. Trong bữa tối, bánh bao nhỏ thể hiện vô cùng nhiệt tình nên Trang lão gia tử còn muốn giữ bánh bao nhỏ ở lại Trang gia chơi mấy ngày.
Có điều, Lục Đình Kiêu cũng rất nhanh chóng lựa lời mà uyển chuyển từ chối, cơm nước xong xuôi liền đưa vợ con về.
Người nhà họ Trang này, cướp vợ anh còn chưa đủ mà còn nhớ nhung cả con trai anh nữa à.
...
Đêm khuya tại Bạch Kim Đế Cung.
Ninh Tịch dỗ bánh bao nhỏ ngủ ngon rồi liền rời khỏi phòng thằng bé.
Cô định tạm biệt Lục Đình Kiêu rồi về Đào Hoa Ổ, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy người đâu.
Lòng vòng mãi cuối cùng cũng tìm được anh dưới giàn tường vi trong vườn.
Anh đang ngồi một mình trên ghế mây, một tay rũ lên thành ghế, tay kia cầm một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực lúc sáng lúc tối trong đêm.
Ninh Tịch cau mày lại, giẫm lên thảm cỏ mềm mại bước qua: "Sao anh lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Nghe được giọng cô, lớp băng quanh thân ngăn cách người đàn ông với cả thế giới lúc này mới vỡ vụn ra, anh dụi điếu thuốc đi nhìn về phía cô: "Qua đây."
Ninh Tịch nghe lời bước qua, vừa bước tới liền bị anh nắm tay, kéo cô ngồi lên đùi anh.
Cái ôm của anh rất ấm áp, lại phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt và có một chút gì đó bất an khiến cô không thể không chú ý tới.
"Sao thế? Anh có tâm sự gì à?" Ninh Tịch ngẩng đầu hỏi.
"Em có thích Tiểu Bảo không?" Trong làn gió đêm tịch mịch, Lục Đình Kiêu cất tiếng hỏi.
"Đương nhiên là thích rồi!" Ninh Tịch không hiểu lắm trả lời lại, không hiểu tại sao đột nhiên Lục Đình Kiêu lại hỏi vấn đề này.
Cái vấn đề này mà còn cần phải hỏi à?
Để chứng minh lời nói của mình, Ninh Tịch lại nói tiếp: "Thật ra thì… trước khi gặp Tiểu Bảo, quả thật là em không thích trẻ con, hừm… cũng không thể nói là không thích… chỉ là… không muốn tiếp cận trẻ con… mãi đến khi gặp được Tiểu Bảo…"
Nghe Ninh Tịch nói vậy lòng Lục Đình Kiêu cũng trĩu nặng dần.
Những lời cô nói ở ruộng lúa hôm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Đứa bé… vừa sinh ra đã chết… xem ra đây là sự nhân từ duy nhất của ông trời dành cho em… Nếu không, em thật sự không biết nên đối mặt với đứa bé ấy như thế nào..."
Lục Đình Kiêu vô thức ôm chặt lấy cô gái trong lòng, hơi nghiêng người như muốn hôn, nhưng lúc tới gần thì lại lui về...
"Người đàn ông xa lạ đó... vô cùng đáng sợ..."
"Em rất đau... rất đau..."
"Cảm giác như em sẽ chết vì sự đau đớn đó..."
"Sau hôm đó thì em sốt cao nguyên một tuần, nằm trên giường hơn một tháng mới khỏe lại! Cảm giác xấu hổ khi đi khám bác sĩ lúc đó em nhớ mãi đến tận bây giờ..."
"Sau đó em mắc chứng sợ hãi đàn ông, em cực kì chán ghét sự tiếp xúc với bất cứ gã đàn ông nào, lần đầu tiên của năm năm trước cũng là lần duy nhất của em..."
Từng lời nói của cô hôm đó cứ văng vẳng bên tai, khiến anh như đứng giữa hai nửa thiên đường và địa ngục.
Cuối cùng anh cũng biết được cái cảm giác của Ninh Tịch khi phải giữ một bí mật mà không cách nào có thể nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.