Chương trước
Chương sau
Trong hành lang người qua kẻ lại, một gã đàn ông mặc áo ngủ chân đi dép lê ngồi trên băng ghế lạnh ngắt, khóc như một đứa trẻ.
Không biết bao lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông bước ra khỏi phòng, đứng trước mặt Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt không biểu cảm lên tiếng: "Xem xong chưa?"
Mạc Lăng Thiên từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy đau khổ: "Lục Đình Kiêu, cậu cũng ác thật đấy…"
Lục Đình Kiêu: "Chẳng qua tôi sợ vợ tôi đánh cậu đau tay."
Ninh Tịch vừa mới thoát ra khỏi một nỗi đau khổ, hiện tại đã sức cùng lực kiệt, còn chưa khôi phục hoàn toàn thì anh làm sao có thể cho phép cô phải mệt mỏi thêm nữa.
Mạc Lăng Thiên: "…"
Có anh em bạn bè nào như thế này không?
Không thể không nói, có những lúc đàn ông còn biết cách làm thế nào để khiến một thằng đàn ông khác đau khổ hơn cả phụ nữ.
Cho dù anh ta có bị Ninh Tịch đánh chết cũng không thể so với việc tận mắt nhìn thấy cảnh Thiên Tâm một mình đi phá thai.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô ấy trước khi bước vào phòng phẫu thuật... đoạn tin nhắn bị xóa mất… trái tim của anh ta lại quặn thắt đau đến mức không thể thở nổi…
Ba ngày trước khi cô nói với anh rằng sẽ bỏ cái thai đi, biểu cảm của cô bình tĩnh, thanh thản như thể cô chẳng để tâm chút nào.
Vậy mà anh ta cũng tin...
Thậm chí đến cuối cùng, anh ta vẫn còn ác ý nghi ngờ cô…
Mạc Lăng Thiên ngồi ngây ra đó với ánh mắt trống rỗng: "Lục Đình Kiêu… cậu nói xem… đoạn tin nhắn Thiên Tâm muốn nanh tin cho tôi là gì… cô ấy… muốn nói gì với tôi…"
Lục Đình Kiêu lạnh nhạt liếc anh ta một cái: "Khoảnh khắc cuối cùng đó, Ninh Thiên Tâm không phải là một cô gái yêu cậu nữa mà là một người mẹ. Xuất phát từ bản năng của một người mẹ, chắc cô ấy nghĩ thà phải chịu đựng tất cả ác ý và hoài nghi cũng muốn cứu con mình."
Lục Đình Kiêu vừa dứt lời, vành mắt Mạc Lăng Thiên vừa dịu xuống lại đỏ lên.
Nhưng mà, Lục Đình Kiêu vẫn nói tiếp: "Nhưng mà cô ấy biết, cậu không muốn cũng sẽ không cần. Cho nên chỉ có thể tuyệt vọng bước vào phòng phẫu thuật, tự tay giết chết con mình, để thành toàn cho tình cảm của cậu. Dù cho có biết rõ ràng với thể chất của mình, phá thai sẽ khiến cô ấy không thể mang thai được nữa, dù cho có phải hủy hoại cuộc sống của mình cũng muốn bảo vệ cuộc sống của cậu."
"Đừng nói nữa!!!" Mạc Lăng Thiên ôm đầu suy sụp gào lên.
Lúc Ninh Tịch bước ra khỏi phòng bệnh liền nghe thấy những lời ấy của Lục Đình Kiêu, cô trông thấy bả vai Mạc Lăng Thiên run bần bật, ôm đầu đau khổ gào thét…
Nhìn thấy Ninh Tịch đi ra, Lục Đình Kiêu lập tức sải bước đến bên cạnh cô: "Còn tức giận không?"
Nhìn thấy cái bộ dạng đau khổ không muốn sống nữa của Mạc Lăng Thiên, Ninh Tịch xoa xoa ấn đường: "Thôi, dù có tức cũng không đánh nữa. Bây giờ em mà đánh sẽ chỉ khiến anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi!"
Thấy điện thoại của Lục Đình Kiêu vẫn cứ réo mãi, Ninh Tịch vội nói: "Lục Đình Kiêu, chị Thiên Tâm đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi, công ty có việc thì anh mau đi đi!"
"Được rồi, có việc gì thì gọi cho anh nhé."
"Ừm." Ninh Tịch gật đầu rồi kiễng chân hôn lên môi anh: "Lục Đình Kiêu, cám ơn anh."
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tối hôm qua cô cũng trong trạng thái hoảng loạn, mọi chuyện đều do một tay Lục Đình Kiêu giải quyết, thậm chí ngay đến Mạc Lăng Thiên cũng là anh cho anh ta một bài học hộ cô.
Lục Đình Kiêu vuốt vuốt tóc cô: "Đừng để mình mệt quá nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.