Chương trước
Chương sau
"Câu gì, em trả lời, em trả lời!" Mấy tên côn đồ sau khi bị tẩn cho một trận liền biết Ninh Tịch không dễ chọc, vì vậy mà nhanh chóng thay đổi thái độ.
Ninh Tịch chỉ vào tên tóc vàng trong đám đó: "Mày, có bạn gái không?"
"Không, không có..." Tên tóc vàng ngơ ngác lắc đầu.
Ninh Tịch lại đạp cho một cái: "Ngay đến một cô bạn gái cũng không có, vô dụng!"
Tóc vàng: "..."
Ninh Tịch lại chỉ vào một tên tóc đỏ, "Còn mày, có bạn gái không?"
"Có có có! Có chứ!" Tên tóc đỏ gật đầu lia lịa.
Ninh Tịch lập tức vui vẻ ngồi xổm trước mặt tên tóc đỏ, hỏi: "Vậy tao hỏi mày, nếu bạn gái mày có chuyện giấu mày, mày có chia tay với cô ấy không?"
Tên tóc đỏ nghĩ một hồi: "Chuyện này, em cảm thấy hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là sự chân thành, nếu bạn gái em giấu giếm em này nọ, có lẽ em sẽ chia tay với cô ấy!"
Vừa dứt lời, lại ăn thêm trận đòn nữa.
Tóc đỏ: "..."
"Còn ai có bạn gái nữa, giơ tay hết lên cho tao!" Ninh Tịch quát lớn.
Nào còn ai dám giơ tay nữa, tên nào cũng co rúm cả lại không dám lên tiếng.
Ninh Tịch: "Không giơ tay thì cả lũ sẽ bị ăn đòn!"
Tức thì tất cả các cánh tay đồng loạt giơ lên...
Ninh Tịch tiện tay chỉ vào một tên đầu trọc: "Còn mày thì sao, nếu bạn gái mày từng xảy ra một số chuyện khiến mày không thể nào chấp nhận được. Tuy ngay từ đầu cô ấy đã tiêm mũi dự phòng cho mày, tuy từ đầu mày cũng nói không để ý quá khứ của cô ấy, nhưng đợi khi mày thật sự biết đó là chuyện gì, mày sẽ chia tay với cô ấy sao?"
Tên trọc đầu hoàn toàn không hiểu Ninh Tịch đang lảm nhảm cái gì, nhưng vì có kinh nghiệm của mấy tên phía trước, lúc này cũng dứt khoát đáp: "Nhất định là không rồi! Đàn ông con trai, vì chút chuyện nhỏ thế mà chia tay thì còn là đàn ông không?"
Kết quả, vừa dứt lời, lại bị hành hung một trận: "Mày nói ai không phải là đàn ông hả!"
Tên trọc: "..."
Cứ như vậy, gần như cả đám côn đồ đó đều vô hình trung bị ăn đòn bởi những lí do kì quặc...
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, người này căn bản không phải muốn hỏi han gì, người ta chỉ muốn đánh người mà thôi...
"Người anh em, rốt cuộc chú muốn gì đây? Dứt khoát cho cả nhà được vui được không?" Tên trọc sắp khóc đến nơi rồi.
Cách đó không xa, Đường Lãng vừa đến đúng lúc trông thấy cảnh này, thật sự không nhìn nổi nữa: "Con nhóc thối thây này, mày đại khái thôi có được không! Thả bọn họ đi! Trông tên nào cũng đáng thương lắm rồi!"
Quần chúng nhân dân nhất thời gật đầu lia lịa, cảm kích nhìn Đường Lãng, trưng ra vẻ mặt cầu cứu.
Sau đó, Đường Lãng cũng bị ăn đòn luôn...
Thấy Ninh Tịch ngay đến người của mình cũng tẩn, cả lũ: "..."
Đệch mẹ nó... Tên hỗn thế ma vương này ở đâu chui ra vậy?
"Đờ mờ! Điên thật rồi à?" Đường Lãng lao vào đánh nhau với Ninh Tịch.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự dạy dỗ của Đường Lãng, thân thủ của Ninh Tịch tiến bộ không ít, nháy mắt thôi hai người đã đánh tới mười mấy chiêu...
Không biết con bé này lấy đầu ra nhiều sức lực đến vậy, nốc cả vại rượu, lăn lộn tới tận nửa đêm rồi mà vẫn có tinh thần như vậy, đúng là giờ có cho lên núi đánh hổ, xuống biển đánh rồng cũng được luôn.
Đường Lãng hết cách, đành phải tiếp chiêu với cô, con bé này rốt cuộc gặp phải chuyện gì thế này?
Mấy tên côn đồ thấy thế đang thừa dịp chuồn yêm, kết quả lại bị đánh cho một trận no đòn.
Cả hiện trường trở nên hỗn loạn...
Đúng lúc này, một chiếc Maybach đen xa hoa yên lặng đỗ lại cách đó không xa.
Ánh đèn pha rọi sáng con đường, một thanh niên đang giẫm lên lưng một tên trọc, rồi một lũ đàn ông con trai thô kệch tóc tai đủ màu gào khóc thảm thiết xin cậu thanh niên kia thả bọn họ đi, cảnh tượng thực sự rất thê thảm…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.