Chương trước
Chương sau
Ngay đến cả chữ "mạng người" đều nói ra rồi, lại còn loáng thoáng cái gì mà "cháu nội", phía Mạc gia nào dám chậm trễ nữa.
Mạc Kiến Chương và Khang Thục Huệ lập tức chạy từ đơn vị về nhà.
Chỉ hai từ "cháu nội" thôi thì dù có ở Bắc Cực thì hai người họ cũng phải bò về.
"Uyển Như, em nói cháu nội gì gì thế! Lại còn liên quan đến mạng người nữa!" Khang Thục Huệ hấp tấp hỏi.
Mạc Kiến Chương cũng mờ mịt nhìn hai người, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tay: "Uyển Như, có chuyện gì thì em mau nói đi, lát nữa anh còn phải trở lại đơn vị nữa."
Khang Uyển Như bưng chén trà lên uống một ngụm lớn: "Lúc sáng có một cô gái đi cùng em gái tới chỗ em kiểm tra, kết quả là đã mang thai ba tháng nhưng cô ấy lại muốn phá thai..."
Khang Thục Huệ lập tức hùa vào: "Haiz, thanh niên bây giờ đúng là chẳng ra làm sao cả, đây rõ ràng là một sinh mạng, muốn bỏ là bỏ sao. Nếu không muốn có con sao ngay từ đầu không dùng biện pháp phòng tránh đi! Nhưng, khốn nạn nhất vẫn là thằng đàn ông kia, làm bụng con gái nhà người ta to lên rồi lại không chịu trách nhiệm, đã thế lại còn để con gái nhà người ta tự tới viện giải quyết..."
"Lại còn chẳng phải thế sao!"
Thấy hai người phụ nữ bắt đầu lảm nhảm, Mạc Kiến Chương khẽ ho một tiếng: "Uyển Như à, em gọi anh chị về đây chỉ để nói chuyện này thôi hả?"
Khang Thục Huệ cũng kịp phản ứng lại: "Khụ, phải đó Uyển Như, em gọi bọn chị về đây rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Khang Uyển Như nhìn chị gái rồi lại nhìn anh rể, nói thẳng: "Chị, thằng đàn ông mà chị vừa chửi không phải ai khác chính là Lăng Thiên nhà chị đấy."
Vừa dứt lời, vẻ mặt Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương đều như bị sét đánh.
"Uyển Như... Em nói cái gì?" Khang Thục Huệ sững sờ hồi lâu mới lấy lại được giọng nói của mình, sau đó lại trưng ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Nó làm gì có cái bản lĩnh đấy!
Nếu nó có thể ra ngoài khiến bụng con gái nhà người ta to lên, bà sẽ ngay lập tức đón cô gái đó về làm con dâu mình. Như thế thì bà đã sớm có cháu chắt đầy nhà rồi, làm gì phải phát sầu lên như bây giờ?
Mạc Kiến Chương cũng cau mày nói: "Uyển Như, chuyện này nếu là người khác thì anh không biết, nhưng Lăng Thiên nhà anh chắc chắn không thể đâu! Nếu không anh với mẹ nó còn phải âu sầu đến bạc cả tóc thế này sao? Nó á, mấy năm nay đều "thủ thân như ngọc" vì con bé nhà họ Quan, còn nói với anh chị nếu đời này không lấy được Quan Tử Dao thì cả đời cũng sẽ không lấy vợ, cũng tuyệt đối không sinh con với người phụ nữ khác cơ!"
Vừa nhắc đến chuyện này, cơn giận trong lòng Mạc Kiến Chương lại sôi lên!
Khang Uyển Như biết họ không tin, nên mới kể lại chuyện trong phòng khám một lượt từ đầu đến cuối: "... theo những gì em gái cô gái đó, thì có vẻ như Lăng Thiên say rượu mất lí trí nên ép con gái nhà người ta. Cô gái đó thích Lăng Thiên rất nhiều năm rồi nhưng vì biết Lăng Thiên thích con nhỏ nhà họ Quan nên cô ấy không muốn làm khó nó, kiên quyết phá cái thai này. Cũng may là vợ chồng anh chị lạy Bồ Tát thành tâm nên Bồ Tát linh thiêng mới để cô gái này gặp được em, em tốn bao nước bọt mới khuyên cô ấy về nhà nghĩ kĩ lại, không làm phẫu thuật luôn đấy!"
Mạc Kiến Chương và Khang Thục Huệ đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ trước những gì Khang Uyển Như vừa nói…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.