Chương trước
Chương sau
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, bà liếc nhìn báo cáo xét nghiệm rồi nói luôn: "Thai nhi được 12 tuần tuổi rồi, rất khỏe mạnh, có muốn không?"
Chắc là nhìn ra thần sắc của Ninh Thiên Tâm không đúng, người đi cùng không phải là đàn ông mà lại là chị em nên bác sĩ hỏi thẳng luôn, đối với bà mà nói thì chuyện này thấy nhiều lắm rồi.
"Chị Tâm…"
Mãi cho đến khi Ninh Tịch nhắc nhở, Ninh Thiên Tâm mới sực tỉnh vội nói: "Không… không cần! Bác sĩ, tôi muốn làm phẫu thuật ngay bây giờ, có được không ạ?"
Vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm có chút gì đó gấp gáp.
Vị nữ bác sĩ nhìn nhìn Ninh Thiên Tâm, vẻ mặt có chút lạnh lùng, làm cái nghề này lâu rồi, bọn họ phản cảm nhất là những người có con rồi mà lại muốn bỏ.
Phải biết rằng, hàng ngày có biết bao nhiêu người đến đây làm bao nhiêu thủ thuật chỉ vì mong mỏi có được một đứa con mà cầu còn không được, nhưng những người trẻ tuổi này lại ỷ vào tuổi tác mà không biết chịu trách nhiệm.
Giọng nói của vị bác sĩ vô cùng lạnh: "Thai của cô cũng lớn quá rồi, phá bằng thuốc không được, chỉ có thể dùng thủ thuật thôi. Có nghĩa là phải nạo bỏ như thế mới có thể nạo sạch hết được, thể chất của cô vốn dĩ đã rất khó có thai, sau lần nạo thai này e rằng sau này rất khó có thai nữa."
Nghe đến đó, vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm như thể sét đánh giữa trời quang: "Sao cơ ạ..."
Đúng là cô biết thể chất của mình yếu, mỗi lần đến kì đều rất đau, đi khám đông y thì bị bảo là "cung hàn", phải giữ gìn cẩn thận, nhưng cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế…
Ninh Tịch cũng ngẩn ra: "Nghiêm trọng đến thế sao?"
Bà bác sĩ nói: "Tôi đương nhiên là phải nói rõ các hậu quả nghiêm trọng nhất là gì với bệnh nhân rồi, nhưng đây cũng không phải là hù dọa các cô, lần này cô ta có thể mang thai đã là chuyện không dễ rồi."
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, ở đâu ra mà không dễ, chị ấy là một lần trúng thưởng luôn đấy!
Nhưng, bác sĩ cũng không cố ý dọa cô, Ninh Thiên Tâm lần này mà phá thai thật thì thực sự rất nguy hiểm, có khả năng cả đời không có con được…
Chuyện này… đối với một cô gái mà nói, thực sự quá nghiêm trọng!
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau giọng nói run rẩy, trống rỗng của Ninh Thiên Tâm vang lên: "Bác sĩ làm ơn hãy xếp lịch cho tôi đi ạ, càng nhanh càng tốt."
Ninh Tịch nghe thế liền phát cáu: "Nhanh cái gì mà nhanh! Hậu quả nghiêm trọng như thế sao có thể quyết định qua loa thế được! Nhất định phải bắt cái gã đó chịu trách nhiệm chứ? Chị còn bao che cho cái thằng khốn nạn đó đến bao giờ?"
"Tiểu Tịch, đừng nói nữa…" Trên mặt Ninh Thiên Tâm tràn ngập vẻ đau khổ.
Con ngươi Ninh Tịch bỗng lóe lên, mày nhíu chặt lại truy hỏi: "Em hỏi chị, cái gã đó có phải là Mạc Lăng Thiên không?"
Nghe đến cái tên đó, cả người Ninh Thiên Tâm cứng còng, vẻ mặt đầy hoang mang, dường như không ngờ được Ninh Tịch sẽ biết.
Ninh Tịch nhìn phản ứng của cô là biết mình đã đoán đúng rồi, thoáng cái cơn tức đã xông thẳng lên đầu: "Má nó! Em biết ngay mà! Thảo nào mà vừa nãy chị nhìn thấy hắn ta đi cùng Quan Tử Dao vẻ mặt lại khó coi đến thế…"
Cô đoán già đoán non lại chẳng thề ngờ được, người Ninh Thiên Tâm thích thế nhưng lại là người cô quen…
Trong khi Ninh Tịch kích động nói chuyện với Ninh Thiên Tâm, cả hai đều không phát hiện ra khi vị nữ bác sĩ nghe được cái tên "Mạc Lăng Thiên", vẻ mặt bà vô cùng kinh ngạc.
Lăng Thiên?
Cái thai này… thế nhưng lại là con của Lăng Thiên?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.