Chương trước
Chương sau
Thân thể Ninh Tịch dẻo dai đến mức phải thán phục, cô bật người ra phía sau tránh được một đòn này của Mạc Thần Tu. Mạc Thần Tu không giảm thế tấn công, liên tiếp đánh tới không ngừng, có vẻ như Ninh Tịch không muốn dây dưa với anh ta nên vẫn luôn ở trạng thái phòng thủ...
Tất cả mọi người đều ngẩn ra nhìn hai người đánh nhau. Mạc Thần Tu cố tình muốn gây sự à?
Chuyện gì thê này không biết?
Tần Nhiên xoa cằm: "ô... chẳng lẽ Ninh Tịch giống Lí Nhạc Khải, cũng bị Mạc Thần Tu cho đội mũ xanh?"
Hàn Duẫn Thừa lườm anh ta: "Nêu là như vậy thì phải là Ninh Tịch tới gây chuyện với Mạc Thần Tu chứ, với cả, Ninh Tịch còn là phụ nữ đấy nhé!"
Tần Nhiên "ồ" một tiếng: "Suýt nữa thì quên... Chẳng lẽ lão yêu ngàn năm Mạc Thần Tu bị Ninh Tịch cướp mất bạn gái sao?"
Dù sao lúc Ninh Tịch giả trai thật sự rất được phái nữ yêu thích.
Hàn Duẫn Thừa tiếp tục lườm anh ta: "Cậu nghĩ Mạc Thần Tu sẽ để ý tới chuyện bạn gái mình bị cướp mất hả?"
Tần Nhiên lắc đầu: "Không."
Tên này không chỉ không có tiết tháo mà cũng chẳng cần phụ nữ ở bên mình phải giữ gìn gì luôn, dù sao cũng chỉ là chơi đùa thôi mà, cô ta có ngủ với ai đi nữa anh ta cũng chẳng quan tâm đâu.
Không chỉ hội Tần Nhiên mà cả Lí Nhạc Khải cũng tỏ ra hoài nghi, thầm nghĩ tốt nhất tên đó nên bị ăn đập một trận nhừ tử.
Nhưng dù sao thì Ninh Tịch cũng là phụ nữ, chắc chắn sẽ không khỏe bằng cánh đàn ông, có thể phòng thủ đã không dễ dàng gì rồi.
Mạch Hoài An hoàn toàn không ngờ Mạc Thần Tu không nói hai lời liền ra tay như vậy, ông hoàn toàn sững sờ:
"Haiz, Thần Tu... Ninh Tịch... hai người dừng dừng dừng! Vấn đề vai diễn chúng ta có thể thương lượng thêm mà! Không cần phải dùng cách này..."
Nhưng lúc này, Mạc Thần Tu đã hoàn toàn không nghe ông nói gì nữa rồi, thấy Ninh Tịch cứ phòng thủ mãi mà không đánh lại, Mạc Thần Tu lại càng nổi giận, đánh cũng ngày càng hăng.
Nêu ban nãy lúc Mạc Thần Tu đánh nhau với Lí Nhạc Thần chỉ là trêu đùa khiêu khích thì lúc này rõ ràng là nổi giận thật sự rồi, vẻ mặt đó như thể có mối thâm thù đại hận gì với Ninh Tịch vậy, cũng khó trách để hội Tần Nhiên nghĩ linh tinh...
Diệp Dĩnh không ngờ Idol nhà mình lại gầy sự thê này, đúng là khóc không ra nước mát, ban nãy còn có Ninh Tịch ngăn lại, giờ phải làm thê nào đây!
Những người khác cũng lo là Ninh Tịch sẽ bị tên điên này làm bị thương.
Duy chỉ có mình Giang Mục Dã vắt chần ngồi điềm nhiên ở đó, bình tĩnh xem trò hay, chỉ thiếu điều không mang hạt dưa ra cắn nữa thôi.
Ninh Tịch tránh đòn công kích của Mạc Thần Tu rồi lạnh lùng nói nhỏ vào tai anh ta: "Kết thúc casting tôi sẽ chơi tới cùng với anh!"
Mạc Thần Tu mắt điếc tai ngơ, rõ ràng không hề muốn đợi.
Nêu anh ta có thể chờ đuợc tới lúc kết thúc buổi casting thì vừa xong đã không đánh vậy rồi.
"Bộp" một tiếng, lúc hai người đánh nhau, không biết chạm phải đạo cụ gì mà phát ra một tiêng vang lớn.
Ninh Tịch nhíu mày, không thể nhịn nổi nữa, bỗng chuyển thủ thành công, tiến tới nghênh tiếp...
Thấy Ninh Tịch cuối cùng cũng ra tay, trong mắt Mạc Thần Tu càng trở nên điên cuồng.
Sau khi Ninh Tịch bắt đầu tấn công, ánh mắt những người khác cũng thay đổi hoàn toàn.
Tần Nhiên trợn tròn mắt: "Đệch! Thân thủ của cô gái này quả nhiên quá lợi hại!"
Hàn Duẫn Thừa, thậm chí Lạc Phàm nhìn cũng thấy kích động, đàn ông mà, thằng nào chẳng thích những cảnh đầy nhiệt huyết thê này.
Chỉ là, nghĩ tới việc đối phương là phụ nữ, khó tránh khỏi có chút tự ti mặc cảm...
Khi ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía Ninh Tịch và Mạc Thần Tu đang đánh nhau ngày càng hăng, phía sau bỗng truyền tới tiêng hai bước chân một trước một sau...
Diệp Dĩnh phát hiện ra đầu tiên, sắc mặt tái nhợt: "Lục... Lục tổng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.