Chương trước
Chương sau
Ninh Tịch vắt chân lên gối, ngẩng mặt lên trời, biểu cảm cuộc đời này sao mà thật đen đủi.
Hừm! Cô biết ngay mà, ông trời làm sao mà tốt bụng để cho cô sống yên ổn thuận lợi như thê được!
Đào hoa kiếp của cô, quả nhiên lại đến rồi...
Đôi mắt của Giang Mục Dã trợn tròn lên như hai cái đèn pha, nhưng một lúc sau ngẫm nghĩ kỹ lại tác phong của cái tên Mạc Thần Tu đó thì đúng là chẳng thấy kì lạ chút nào.
Giang Mục Dã bóp trán, thở phì phì đè giọng xuống nói: "Bà đúng là đồ... tưởng mình là vị thần bảo vệ các thiêu nữ thật đấy à! Đi đến đâu cũng thay trời hành đạo, tự chọc cho mình một đống hoa đào nát... để tôi xem bây giờ bà xử lý hậu quả thê nào! Không phải ai cũng dễ tính như tôi đâu!"
Ninh Tịch lại thở dài, lúc đầu cô sống như con thú hoang ấy, có sợ cái quái gì đâu, đương nhiên là muốn làm gì thì làm rồi, nào đâu biết có ngày hôm nay chứ.
Giang Mục Dã nhìn cái vẻ sầu muộn não nề của cô thì lại mềm lòng, không yên tâm hỏi, "Khoảng thời gian sau khi bà về nước, bà đến gặp bác sĩ tâm lý chưa? Lúc ở nước ngoài thì thôi, không ai biết bà, nhưng về nước rồi có lên cơn lần nào không?"
Giọng của Giang Mục Dã nghiêm túc hẳn lên.
Ninh Tịch lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ nhớ lại: "Bác sĩ Smith nói với tôi là, từ cái lúc tôi quyết định về nước thì tôi đã hết bệnh rồi."
Giang Mục Dã nghe thê vẻ mặt mới dịu đi, anh ta cũng hiểu được chút chút ý tứ của bác sĩ Smith.
Đối với Ninh Tịch mà nói, sau khi có mục tiêu và động lực sống, điều đó đồng nghĩa với việc cô có một cuộc sống mới.
"Sau đó có mấy lần tâm trạng không vui cải trang đến quán bar đập mấy thằng cặn bã một trận, nhưng mà lúc đó tôi vẫn chưa nổi, chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu." Ninh Tịch nói.
Giang Mục Dã nghĩ nghĩ rồi cũng cảm thấy mình hình như hơi nhiều chuyện rồi.
Bây giờ đã có "bác sĩ tâm lý" Lục Đình Kiêu ở đây, ngày nào cũng vui vẻ thì cần đến bác sĩ gì chứ.
Nói đến đó, đột nhiên Giang Mục Dã sáp đến cạnh Ninh Tịch, mặt mũi sáng ngời: "Êu, chuyện giữa bà và Mạc Thần Tu rốt cuộc là như thê nào đấy, mau kể tôi nghe đê!"
Nêu cái gã đó còn thảm hơn cả anh, anh cũng có chút gọi là an ủi chứ, đúng không!
Ninh Tịch phủi tay Giang Mục Dã ra như đang phủi bụi. "Nam nữ thụ thụ bất thân, chú ý một chút."
Giang Mục Dã liếc mấy tên đàn ông mỗi thằng một việc riêng trong phòng: "Chú ý cái khỉ! Bà nhìn xem, ở đây có ai coi bà là con gái không?"
Ninh Tịch:"..."
Được rồi, mọi người nhìn thấy cái dáng vẻ cô bá vai bá cổ Giang Mục Dã này mà ai nấy đều thản nhiên vô cùng, chẳng có bẩt cứ phản ứng gì cả.
"Mau nói đi!" Giang Mục Dã giục.
Khóe miệng Ninh Tịch cứng đờ: "Trình độ lắm chuyện của ông gần bằng ông cậu Hai nhà ông rồi đấy!"
cùng lúc đó, trong văn phòng của Lục Đình Kiêu.
Lục cảnh Lễ lao vào như một cơn gió: "Anh Hai! sắp mất vợ rồi kìa! Anh còn ngồi đây làm gì nữa!"
Lời kịch quen thuộc vô cùng.
Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên khỏi một đám công văn, nhìn Lục cảnh Lễ một cái sau đó tiếp tục làm việc tiếp, dáng vẻ nhẹ tênh như gió thoảng mây bay.
Sự bình thản thuộc về chính cung nương nương.
Huống hồ anh vừa được vợ yêu cho một cái kẹo ngọt to đùng rồi mà.
Lục cảnh Lễ cuống quýt, hoàng đê không vội, thái giám đã lo cuống đít rồi: "Ôi anh ơi! Anh đừng có tảng lờ em nữa! Lần này nghiêm trọng lắm đấy! Báo động cấp một luôn! Không, cấp đặc biệt! Sáu đứa! Tiểu Tịch Tịch phải làm việc với sáu mỹ nam như hoa như ngọc cùng một lúc đấy!"
Lục Đình Kiêu vẫn chẳng có phản ứng gì.
Lục Cảnh Lễ nóng hết cả ruột: "Bạn trai cũ của Tiểu Tịch Tịch rải khắp giới giải trí, nhỡ đâu trong sáu đứa đó có một đứa là bạn trai cũ thì làm thế nào! À, không phải, Giang Mục Dẵ đã là một tên rồi, nhỡ đâu thêm một tên nữa thì làm thê nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.