Chương trước
Chương sau
Mỗi người trong tổ chức đều có sở trường riêng của mình, Đường Lãng là thân thủ, Đường Dạ trừ thân thủ ra còn có khả năng quản ký và kinh doanh, Phong Tiêu Tiêu là ám sát, Annie là y thuật, Phong Tấn là mưu lược còn Ninh Tịch chính là bắn súng.
Lúc ở nước ngoài cô chỉ cần có khẩu súng trong tay thì chẳng ai có thể tiếp cận được cô, nhưng ở Trung Quốc thì không, bởi vì ở đây có lệnh cấm súng.
Thêm với việc nghề nghiệp hiện tại của cô là diễn viên, nếu lúc nào cũng kè kè khẩu súng mà không may bị phát hiện ra thì sự nghiệp của cô coi như đi tong. Vậy nên Ninh Tịch chỉ còn cách đề cao thân thủ của mình lên, đi học cái thứ mà mình không hề giỏi.
Bà đây cũng rất khó chịu có được không hả?
"Cho nên huynh đã nói rồi! Thứ vũ khí hoàn mỹ nhất, lợi hại nhất chính là cơ thể của chính mình!" Đường Lãng làm bộ cao nhân đắc đạo.
"Thôi đi, đừng có mà đắc ý! Huynh vòng vèo đủ chưa? Không nói thì muội đi!"
Thấy túi tiền sắp chạy thì Đường Lãng mới vội vàng mở miệng nói: "Gấp cái gì! Muội chưa nghe câu gấp thì không ăn được đậu hũ nóng sao? Nhưng mà... tin tức này cũng không tính là đậu hũ nóng! Dù sao cũng đã truyền khắp nơi rồi!"
"Có liên quan đến bên kia?" Sắc mặt Ninh Tịch hơi trầm xuống.
Thấy vẻ nghiêm túc của Ninh Tịch thì Đường Lãng khoát tay một cái: "Lần này coi như là tin tốt! Muội biết gì không? Satan hạ lệnh cho tất cả mọi người không ai được đụng vào một sợi tóc của muội! Nguyên văn là ai dám động đến một sợi tóc của muội thì hắn bằm nát xương của ngươi đó chậc chậc chậc..."
Ninh Tịch có chút ngoài ý muốn: "Huynh chắc chứ? Chắc chắn mình không nghe nhầm chứ? Hắn ta nên treo giải thưởng để băm muội ra mới đúng chứ?"
Đường Lãng liếc cô một cái: "Hiện giờ không chỉ tổ chức mà toàn bộ người trong giới, thậm chí cả Nguyên Tội lẫn mấy tổ chức khác đều không dám nhận đơn hàng có ý đồ bất lợi với muội đó, tất cả cũng chỉ vì ngày đó Phong Tấn nổ súng với muội!"
"Còn nữa, phát súng mà Satan bắn vào cổ tay Phong Tấn muội nghĩ đó là một phát súng tầm thường sao? Phát súng đó bắn đứt gân tay của ông ta đấy, phế hẳn rồi! Nếu không nhờ Annie thì xem chừng sau này sinh hoạt cá nhân của ông ta cũng thành vấn đề ấy chứ đừng nói đến chuyện cầm súng!"
Ninh Tịch nhéo mi tâm một cái: "Tính của hắn ta vốn là như vậy, không cho phép bất cứ ai làm trái ý mình..."
Thật sự chỉ có thế thôi sao
Đường Lãng lộ ra vẻ mặt hóng hớt, anh ta lập tức nhoài người đến trước mặt Ninh Tịch: "Này này tiểu sư muội, chẳng lẽ nghe mấy thứ huynh vừa nói mà muội không có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?"
"Cảm giác rung động chứ còn gì! Muội không chỉ rời tổ chức mà còn bỏ rơi hắn ta, không những thế còn chạy đi yêu đương với lão Đại của quân địch nữa! Satan ấy thế mà không thịt muội, thậm chí còn không cho người khác được đụng một sợi tóc của muội nữa, đây quả thực là tình yêu đích thực!" Đường Lãng làm bộ khoa trương mà thở dài nói.
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Huynh suy nghĩ nhiều quá!"
Sao huynh không nghĩ tới tên đó không cho ai động vào cô là vì muốn tự tay làm thịt cô chứ?
Chưa kể, cái gì mà cô bỏ rơi hắn ta!
Ban đầu là tên kia cứu cô, sau đó cô cũng trả lại bốn năm bán mạng như đã ước hẹn. Bốn năm đó cái gì cũng đều nghe hắn ta sai khiến, coi như cũng đã đền đáp công ơn cứu mạng rồi.
Sau bốn năm chả ai còn nợ ai cái gì, lúc nào cô cũng có thể rời đi.
Kết quả là tới thời gian ước hẹn thì con hàng kia lại trở mặt không tuân thủ lời hứa, suýt chút nữa làm cô tức gần chết.
Ninh Tịch hết cách chỉ có thể hỏi tên kia muốn thế nào.
Và rồi... con hàng kia lại đòi cô làm bạn gái hắn ta!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.