Chương trước
Chương sau
Chị dâu?
Lục Cảnh Lễ: "..."
Giang Mục Dã: "..."
Hai người này lại kinh hãi một lần nữa, nhất là Lục Cảnh Lễ, con nhóc này thế mà lại gọi Ninh Tịch là chị dâu? Đây là chuyện khi nào? Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện lớn đây! Thật quá đau lòng!
Nghe Lục Hân Nghiên nói xong, Ninh Tịch chớp chớp mắt một cái mở miệng nói: "À, hay là cô thu lại tiếng chị dâu đi."
"Cô... sao cô lại có thể như vậy chứ!" Lục Hân Nghiên giận đến giậm chân.
Ninh Tịch giương cờ trắng xin hàng: "Vấn đề là cô có kêu tôi là chị dâu đi chăng nữa cũng vô ích! Bên tôi đã kí hợp đồng hết cả rồi, hàng cũng đã xuất, cửa hàng cũng đã trang hoàng xong, người tới trước được trước! Dẫu lần này cô có lên kế hoạch tốt cỡ nào tôi cũng chẳng làm được gì!"
Lục Hân Nghiên cúi đầu, mặt dài thườn thượt như quả cà héo: "Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?"
Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Boss, anh có cách nào không?"
Lục Hân Nghiên nghe vậy cũng vội vàng nhìn về phía Lục Đình Kiêu, nhưng mà chuyện lần trước anh họ vẫn chưa tính sổ với cô đâu, làm sao có thể giúp cô chứ....
Nếu vợ đã hỏi thì tất nhiên là Lục Đình Kiêu biết gì nói nấy: "Phía tây thành phố sắp mở một trung tâm thương mại, có thể mở thêm một chi nhánh ở đó."
Chỉ một câu nói ngắn ngủn đã giải quyết toàn bộ vấn đề. Không hổ là Boss đại nhân!!!
Hai mắt Lục Hân Nghiên cũng sáng lên: "Có thật không? Vậy em đi liên lạc thuê cửa hàng trước đã, lần này không cho ai cướp của em hết! Đây là em phát hiện đầu tiên nhé!"
Ninh Tịch cười khẽ: "Vâng, là cô phát hiện, tôi sẽ giữ lại cho cô."
"Đây là cô nói đấy nhé, nói phải giữ lời! Vậy tôi đi giải quyết chuyện cửa hàng trước đã!" Lục Hân Nghiên vừa nói vừa nhét hết đồ chơi vào lòng Tiểu Bảo sau đó chạy biến như một cơn gió.
Sau lưng, Lục Cảnh Lễ chậc chậc lưỡi: "Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc là cô dạy bảo nó kiểu gì vậy? Hân Nghiên, con bé này chuyên môn đem con bỏ chợ đó, nó làm cái gì cũng chỉ nồng nhiệt được dăm ba phút thôi! Tôi chưa bao giờ thấy nó chú tâm làm chuyện gì như vậy đâu nha! Y như là biến thành một người khác vậy!"
"Tất cả các cô gái đều có một mặt đáng yêu của họ, chỉ là cô ấy có nguyện ý thể hiện mặt đó ra trước anh hay không thôi!" Ninh Tịch dạy dỗ.
"Có đạo lý!" Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ thụ giáo.
"À đúng rồi, Lông Vàng này, chị Chi Chi có giúp tôi nhận một chương trình ẩm thực đấy, cái gì mà "phòng bếp của mỹ nhân"! Ông có nghe qua bao giờ chưa?" Ninh Tịch hỏi.
Lâm Chi Chi biết cô nấu ăn khá giỏi cho nên mới chọn chương trình này, cộng thêm với chương trình này cũng phù hợp với hình tượng của Ninh Tịch.
Tôn chỉ của cô là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, cho nên bất kể là công việc gì cũng phải cố gắng làm được tốt nhất.
"Chương trình ẩm thực!!!" Giang Mục Dã còn chưa lên tiếng mà hai mắt Lục Cảnh Lễ đã sáng như đèn pha, anh ta thốt lên: "Vậy mấy người xử lý "đạo cụ" thế nào?"
"Đạo cụ gì?" Ninh Tịch không hiểu.
"Chính là mấy món ăn đó!" Lục Cảnh Lễ gấp gáp giải thích.
Ninh Tịch hết nói nổi: "Tôi làm sao biết được họ xử lý thế nào... Lúc trước coi mấy chường trình nấu ăn thì đại khái là nếu khó ăn thì đổ sạch, ăn ngon thì chia cho các nhân viên thì phải? Tôi còn chưa biết cái chương trình này là như thế nào đâu, còn đang phải hỏi thăm Giang Mục Dã đây này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.