Chương trước
Chương sau
Thật ra thì thiên phú của Trang Vinh Quang cũng không tồi, nhưng thằng nhóc này sợ ông nhìn thấy nó có năng khiếu như thế sẽ bắt nó đi luyện tập. Ông cũng đã từng thử vô số cách rồi nhưng thằng nhóc cứng đầu này vẫn sống chết không chịu.
Không ngờ hôm nay, nó lại có thể chủ động đề nghị tỉ thí bắn súng với Ninh Tịch…
Trang Khả Nhi nhìn hai người đang cầm súng kia, có chút không vui nói: "Con không muốn Tiểu Tịch thua... Vinh Quang mà thắng thì không biết sau này cái đuôi của nó sẽ hất cao đến tận đâu nữa…"
Trang Liêu Nguyên cười đầy thâm ý: "Thằng nhóc thối này lần này gặp phải đối thủ rồi, nhưng mà thế cũng tốt để nó ăn ít đau khổ, nếu không thì sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"
Trang Khả Nhi nghe nói như thế thì có hơi kinh ngạc và khó hiểu, ba nói như thế là có ý gì?
Bên kia, Trang Vinh Quang và Ninh Tịch đã thử súng xong, hai người không hẹn mà cùng không mang kính bảo hộ và tai nghe cách âm.
Trang Vinh Quang cảm thấy đeo mấy thứ đồ chơi kia trông không ngầu, còn Ninh Tịch thì đã "thực chiến" quen rồi, dùng những thứ đó lại có cảm giác trói buộc.
"Nói đi, so thế nào?" Trang Vinh Quang cầm súng trong tay, cảm thấy cuối cùng cũng có lại tự tin sau khi bị Ninh Tịch nhục nhã hết lần này đến lần khác.
Ninh Tịch nghiêng người dựa vào cột trụ bên cạnh: "Cho cậu chọn, tôi thế nào cũng được."
Trang Vinh Quang nghĩ ngợi rồi nói: "Ok, vậy mỗi người bắn mười phát rồi tính điểm tổng!"
Ninh Tịch: "Ok."
"Thế thì quyết định vậy đi, tao bắn trước!" Trang Vinh Quang không chờ nổi nữa, muốn xem dáng vẻ nghẹn họng trân trối của đối phương ngay lập tức, không chừng thấy cậu ta bắn xong còn tự ti nhận thua nữa ấy chứ!
Ninh Tịch lui xuống hai bước, ra hiệu cậu ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Trang Vinh Quang hít sâu một hơi tập trung chú ý giơ súng lên ngắm vào bia bắn.
Lúc này đây, cậu ta cảm thấy súng trong tay như hòa làm một với cậu ta.
Từ nhỏ cậu ta đã đặc biệt thích súng, chỉ là ghét bị trói buộc, ghét bị ba quản thúc và sợ khổ sợ mệt nên dù thích đến mấy cũng vẫn kiên quyết không chịu theo ý ba và ông nội…
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
...
Từng tiếng súng nối tiếp nhau, bắn xong mười phát, chỉ nghe một tiếng "tinh", tổng điểm ngay lập tức xuất hiện trên bảng điện tử bên cạnh: 100 điểm!
Mười phát 10 điểm! Tổng 100 điểm!
Mức điểm này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh!
Trang Vinh Quang buông súng, quay người nhìn Ninh Tịch rồi lạnh lùng nói: "Cho dù mày có thù hận gì với tao thì hi vọng mày nói lời giữ lấy lời, đừng có trêu chọc chị tao nữa!"
Ninh Tịch nhìn dáng vẻ "làm màu" này của cậu ta thì dở khóc dở cười: "Quả nhiên là rất giỏi! Tâm phục khẩu phục! Cơ mà không chiến mà hàng không phải là phong cách của tôi!"
"Tùy mày!" Trang Vinh Quang "hừ" một tiếng. Cậu ta bắn mười phát 10 điểm thế thì tên khốn này cũng chẳng có cơ hội thắng!
Thật ra thì lần này chính cậu ta cũng rất kinh ngạc không ngờ mình lại bắn được điểm số cao như thế, quả nhiên cậu ta đúng là thiên tài mà, lúc mấu chốt luôn có thể phát huy uy lực kinh người!
Trang Vinh Quang nói xong còn cố ý quay sang nhìn ba mình, hừ ông nói tôi là đồ vô dụng nữa đi, chẳng qua là tôi khinh không thèm thể hiện thôi!
Bên kia, Ninh Tịch không lập tức bắn ngay mà đi tới trước mặt Trang Khả Nhi: "Khả Nhi, anh mượn em một thứ được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.