Chương trước
Chương sau
Đại khái vì hàng tương đối nhiều, cho nên nhân viên đi lấy hơi lâu. Mãi một lúc rồi vẫn chưa thấy quay lại.
Trong thời gian này Ninh Tịch vẫn ngồi im lặng trong khu nghỉ ngơi, không hề có ý muốn rời đi.
Lục Hân Nghiên nhìn Ninh Tịch, nhất thời cô ta đem hết sự tức giận vì không làm được chuyện đổ hết lên đầu Ninh Tịch: ""Chị Tử Dao, bác, lần này hai người chắc đã tin cô ta cố ý đi theo chúng ta rồi chứ? Có ai hẹn mà chờ lâu như vậy à? Hơn nữa có biết bao nhiêu chỗ như quán cafe, nhà hàng không chọn mà hết lần này đến lần khác cứ muốn ngồi ở đây?"
Lần này thì ngay cả Quan Tử Dao cũng không lên tiêng.
Trực giác của cô ta mách bảo rằng Ninh Tịch sẽ không dùng cách ngu ngốc thế này để làm thân, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có khả năng này lắm.
Dẫu sao Ninh Tịch cũng chỉ là loại đàn bà thấp kém, đừng nói có thể lấy lòng, ngay cả muốn đến gần ba mẹ của Lục Đình Kiêu đều khó hơn lên trời! Lần này may mắn gặp được thì đương nhiên phải tìm cơ hội thể hiện trước mặt Nhan Như Ý rồi...
Chẳng qua là cô ta bám theo lâu như thế thì bước tiếp theo định làm cái gì. Đã từng trải qua mấy lần bị Ninh Tịch dạy dỗ nên thần kinh Quan Tử Dao bắt đầu căng thẳng, cũng không dám xem thường.
Lục Hân Nghiên là một người tính tình nóng nảy, lúc này cô ta đã không nhịn nổi nữa mà đi thẳng đến trước mặt Ninh Tịch: "Cái loại đàn bà như cô đã đủ chưa hả! Có phải nghiện rồi hay không? Đừng vứt hết mặt mũi bám chặt lấy anh tôi có được không hả? Tới cửa hàng quần áo mà không mua quần áo lại còn nghiễm nhiên ngồi ngủ ở đây, cô cho rằng đây là nhà cô sao! Da mặt có cần phải dầy thế không!"
Ninh Tịch bị tiếng quát tháo làm cho hơi nhức đầu, cô lạnh mặt ngấng lên: "Nói đủ Chưa?"
Thấy thái độ chẳng coi ai ra gì của Ninh Tịch thì Lục Hân Nghiên càng điên tiết, cô ta đang chuẩn bị mắng chửi người thì sau lưng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn.
Người đi vào là nhân viên chạy xuống kho hàng lấy đồ: "Xin lỗi xin lỗi, trong kho hơi lộn xộn, để ba vị chờ lâu rồi! Lục tiểu thư, toàn bộ mẫu mà cô cần đã lấy lên hết rồi!"
Lục Hân Nghiên nghe thế liền lập tức chạy lại coi quần áo.
Người tiến vào sau cô nhân viên thì Lục Hân Nghiên cũng có biết, đấy là quản lý của cửa hàng chính, ngoài ra còn có mấy nhân viên nam, trong tay bọn họn cũng đang cầm quần áo dira.
"Lục tiểu thư đến rồi, xin lỗi xin lỗi, hôm nay thật sự có chút bận rộn quá. Hôm nay bà chủ của chúng tôi đến đây lấy hàng cho nên tôi không thể tự mình chiêu đãi cô, có gì cần cô cứ bảo Tiểu Triệu là được!". Quản lý khách khí chào hỏi Lục Hân Nghiên đồng thời bày tỏ sự áy náy.
Lục Hân Nghiên nghe vậy thì lộ vẻ hoài nghi. Bà chủ của Tắc Linh?
Cô ta đợi trong tiệm lâu thế rồi mà đâu có thấy ai có vẻ là bà chủ đâu? Chỉ có vài người khách với mấy nhân viên trong cửa hàng thôi mà.
Bà chủ của Tắc Linh dường như rất thần bí. Lúc được báo là không thông qua khảo hạch làm đại lý, cô ta còn muốn nói chuyện trực tiếp với bà chủ của bọn họ, sau này có gọi mấy lần điện thoại đều được câu trả lời là bà chủ bận bịu công việc. Cho nên đến giờ vẫn chưa từng gặp qua một lần nào.
Cho nên nghe được lời này của quản lý, Lục Hân Nghiên lập tức tò mò, cô ta muôn gặp mặt vị bà chủ này.
"Quản lí, bà chủ mấy người đã tới à? Sao tôi không thấy? Vừa vặn tôi có vài vấn đề về chuyện hợp tác muốn đàm phán với bà chủ của mấy người!" Lục Hân Nghiên nhìn quản lý nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.