Chương trước
Chương sau
Nói… nói chuyện rồi…
Khoảnh khắc đó, giây phút đó tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngây ra tại chỗ.
Vẻ mặt của Quan Tử Dao tràn đầy sửng sốt, còn kẻ vừa này vẫn đang gào thét - Quan Trí Thần giờ lại như bị ai bóp cổ, đột nhiên tắt tiếng.
Thế mà có thể nói chuyện….
Thằng nhóc câm này! Thế mà dám bảo cậu ta không xứng để nó mở miệng nói chuyện!!!
Cái vẻ đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay trên mặt của Quan Thụy, thoáng cái đã nứt vỡ.
Sao có thể thế được?
Lúc ông ta chưa về nước đã âm thầm bỏ rất nhiều thời gian để thăm dò về tình hình của thằng bé này, biết được sau sự kiện bị bắt cóc thì tình huống của nó cực kì nghiêm trọng, thậm chí đã hai năm không mở miệng nói câu nào…
Chưa kể lúc nãy, chẳng qua chỉ nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Quan Tử Dao vào Nhan Như Ý thôi đã bỏ chạy mất dạng rồi, khả năng chịu đựng tâm lý kém như thế... thế mà... thế mà trong tình huống vừa rồi nó không những không mất kiểm soát tại chỗ mà còn mở miệng nói chuyện.…
Khoảnh khắc này, cục diện vốn dĩ đã ngã ngũ lại xoay chuyển chỉ trong chớp mắt.
"Ngầu… ngầu quá đi mất…" Trong đám người, không biết ai đó đã thốt lên đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, những tiếng ồ lên như thể được bật công tắc, tiếng bàn tán phấn khích sôi sùng sục vang lên khắp nơi…
"Ôi trời ơi!!! Đây mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi hơn thôi đấy! Rõ ràng là trông đáng yêu thế mà khoảnh khắc vừa nãy thật khí phách, thật ngầu! Má ơi ngầu chết mất!"
"Muốn gả cho bé ấy quá đi! Tại sao tôi không sinh muộn mười mấy năm chứ!"
"Hu hu hu, cưa đổ Lục Đình Kiêu độ khó quá lớn, chắc chắn là không thể rồi, không biết Tiểu Bảo có ngại "chơi máy bay" không nhỉ…."
...
Giờ khắc này, gương mặt như bánh bao của Tiểu Bảo hiện lên vẻ kiêu ngạo thản nhiên giống ba mình đến lạ. Nhóc nói xong cũng không thèm nhìn Quan Trí Thần đang đứng đần ra tại chỗ trợn mắt nhìn mình, nhóc nắm nay Ninh Tịch bước qua đám người đang kích động, bình thản quay lưng đi thẳng.
Bóng dáng nho nhỏ nhưng lại thể hiện khí tràng mạnh mẽ cực kì.
"Oa oa oa… Tiểu Bảo của chúng ta ngầu chết mất!!!" Lục Cảnh Lễ kích động ôm chặt lấy ông anh.
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu lướt qua đám người, gặp được ánh mắt của Ninh Tịch liền lập tức giơ tay đẩy cái mặt Lục Cảnh Lễ đang kích động dường như sắp hôn anh đến nơi ra. Đúng là không dễ để phát hiện ra biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh lúc này đã dịu dàng đi mấy phần, vẻ mặt lạnh lẽo như hồ băng giờ giống như tuyết tan đầu mùa xuân.
"Lẽ nào chỉ có một mình tôi cảm thấy bõ tức à? Vừa nãy Quan Trí Thần đúng là có hơi quá đáng quá rồi, kể cả người ta có bị tự kỷ thật đi chăng nữa thì cũng không nên cố ý chọc ngoáy vào vết thương lòng của người ta thế chứ! Thế mà còn ép người ta phải mở miệng nói chuyện! Người ta bị tự kỷ thì làm sao mà nói chuyện được? Chứng minh được người ta có bệnh thật thì khiến cậu ta vui đến thế à?"
"Đúng thế đấy! Thiếu niên thiên tài cái gì chứ, cái gì mà gia giáo tốt, nhân phẩm học vấn ưu tú chứ! Một đứa trẻ có nhân phẩm, học vấn ưu tú mà không biết độ lượng, nhường nhịn sao? Chẳng qua chỉ là một bài toán bị người khác giải ra thôi thế mà tức đến như thế! Cậu ta cho mình là ai chứ? Chẳng lẽ cả trái đất này đều xoay quanh cậu ta?"
"Không chỉ nhỏ mọn mà tâm tư còn ác độc… đối xử với một đứa bé năm tuổi quá đáng như thế! Tiểu Thái tử nói không sai tí nào, cậu ta căn bản không xứng!"
"May quá! May quá! Tin đồn chỉ là tin đồn, Tiểu thái tử không chỉ bình thường mà lại còn là tài năng khôn cùng nữa chứ! IQ lẫn EQ đều hơn xa ai đó tới mấy con phố!"
...
Vừa nãy có không ít người khó chịu vì hành vi của Quan Trí Thần. Đặc biệt là khi thấy Tiểu Bảo đáng yêu như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.