Chương trước
Chương sau
Các cô nương ở một góc la hét chói tai, Lục Cảnh Lễ nghe thấy liền cười ha hả mà quay mặt về hướng đó, không ngại trên môi nở một nụ cười thật hấp dẫn và sáng lạng…
Các cô nương thấy Lục Cảnh Lễ quay mặt về hướng này, lại còn cười vui vẻ lập tức mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Mọi người thấy Lục nhị thật đẹp trai a, một chút xấu xa đều không có.
“Quan trọng nhất chính là khí chất nam nhân nha, dù có đứng cạnh Giang Mục Dã đại minh tinh cũng không có bị hạ bệ”
“Lục Cảnh Lễ dù sao cũng là tổng giám đốc công ty Thịnh Thế giải trí, sau khi đi vào phòng, rất tự nhiên mà ngồi vào giữa Ninh Tịch và Giang Mục Dã.
Mọi người nhìn thấy thế đều là nhất nhất im lặng, tự nhiên cũng không ai có ý kiến gì, chỉ là ai nấy đều nhàn nhạt có chút hâm mộ.
Ở trước mặt Lục Cảnh Lễ, thân phận Ninh Tuyết Lạc thật sự có chút xấu hổ! Tùy ý hàn huyên cùng mọi người mấy câu, cũng không có ai để ý đến nàng. Lúc sau cũng không nói chuyện nữa, chỉ có thể nhìn tất cả mọi người đang phóng ánh mắt cực kỳ hâm mộ về phía Ninh Tịch.
Ninh tịch vô ngữ mà nhìn hai người nam nhân bên cạnh là Giang Mục Dã và Lục Cảnh Lễ, cùng tất cả mọi người, ai ai cũng hâm mộ nhìn nàng, ngược lại trong miệng hạ giọng nói: “Lục nhị, bên kia nhiều chỗ như vậy sao ngươi không ngồi, hay ngươi đến ngồi bên cạnh Giang Mục Dã đi!”
Lục Cảnh Lễ trực tiếp gác hai chân. “Tôi không muốn, tôi cứ thích ngồi giữa hai người các cô!”
Ninh tịch: “……” Con hàng này, có phải hay không lại muốn ăn đòn rồi?
“Đúng rồi, mới vừa rồi ta nghe sản xuất Vương nói cũng mời Lục Đình Kiêu, anh ấy đêm nay có tới không?” Ninh Tịch thuận miệng hỏi một câu.
Lục Cảnh Lễ môi nhấp nhấp ngụm rượu, ánh mắt đào hoa hướng lên ánh đèn sáng quắc, ngón tay khẽ động, vẻ mặt thú vị cùng gian ác: “Cô cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho cô biết!”
Ninh Tịch khóe miệng nhếc lên, “Ý cậu muốn cùng tôi thừa nước đục thả câu?”
Nói xong, Ninh Tịch trực tiếp lấy điện thoại di động ra, tìm số di động của Lục Đình Kiêu gửi một tin nhắn: [Lục boss, ‘Thiên Hạ” tổ chức yến tiệc ăn mừng, anh có đến không?]
Gương mặt Lục Cảnh Lễ vừa rồi đang đắc ý lập tức trở thành đen xì, u ám đầy mặt: “Này, ngươi phạm quy, ai lại đi chơi như vậy…”
Ninh Tịch trừng mắt hắn một cái, “Có quy định như vậy sao, Ta cứ thích chơi như vậy làm sao?”
Rất nhanh, Lục Đình Kiêu trả lời nàng: “Xem tình huống, bên này cũng có một bữa tiệc”
Ninh Tịch chồng mất xoay chuyển, híp híp mắt lại: “Vậy được, uống ít rượu nha, Còn nữa, không được để ý mĩ nhân nào đó, nhìn một cái cũng không được!”
[ Sẽ không, cũng chưa có mĩ nhân nào!] Lục Đình Kiêu trả lời.
Ninh Tịch lập tức che lại.
Phát hiện tại thời điểm nhắn tin, Giang Mục Dã cùng Lục Cảnh Lễ ở bên kia đang nhìn lén, thấy được tin nhắn này của Lục Đình Kiêu cũng sắp bị sặc rồi.
Giang Mục Dã: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ…… Ta nói!”
Lục Cảnh Lễ: “Ai da, hỏng mắt chó của ta rồi!!!”
Ninh Tịch thấy thế lập tức cảnh giác thu hồi di động, hai tên này rảnh rỗi không có việc gì làm, lại đi nhìn lén tin nhắn của nàng!
Liền đi đến một cái ghế khác, bên này không có người, không lo bị Giang Mục Dã với Lục Cảnh Lễ nhìn lén.
Trong phòng lúc này có mấy người pha chế rượu đem đến đây mấy bình rượu ngon!
Vương Thái Có chút kỳ quái, tiến lên hỏi: “Chúng ta không gọi lại rượu này mà.”
“Là một vị tiên sinh họ Tô bảo đem đến, chi phí cũng tính bên đó rồi!” Người phục vụ khách khí trả lời.
“Ồ…”
Vừa nghe họ Tô, tất cả mọi người đều hiểu là ai.
Chỉ cần có Ninh Tuyết Lạc, Tô Diễn đều tắt hết sức lực mà chiều nàng, thật không hổ danh là sóai ca của làng giải trí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.