Chương trước
Chương sau
Trang Liêu Nguyên nhìn bia giấy kia, vẻ mặt thẫn thờ như nhớ lại: "Cô bé kia quả là thú vị! Nhớ năm đó bác cũng dùng cách này để theo đuổi bà nhà bác!"
"Phì…" Mạc Lăng Thiên kinh ngạc không thôi: "Thật không nhìn ra được là năm đó bác Trang lại cũng lãng mạn như thế?"
"Đương nhiên." Trên khuôn mặt nghiêm túc của Trang Liêu Nguyên để lộ chút đắc ý không dễ gì nhận ra được.
Chỉ là bây giờ ông lớn tuổi rồi, còn phải quản lí cấp dưới nên mới phải ra vẻ nghiêm cẩn chứ lúc còn trẻ ông cũng rất lãng mạn đấy nhé.
"Lăng Thiên, cháu giới thiệu giúp bác một chút nhé, bác muốn quen biết với đứa trẻ này." Trang Liêu Nguyên đột nhiên mở miệng.
Mạc Lăng Thiên: "… Được rồi! Bác Trang, bác đi theo cháu!"
Được, còn chưa từ bỏ ý định đúng không?
Được rồi được rồi, việc phiền phức này cứ để cho Lục Đình Kiêu tự giải quyết đi vậy…
Mạc Lăng Thiên không tiện từ chối, đành phải dẫn Trang Liêu Nguyên đi tới chỗ Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
Lục Đình Kiêu nhìn thấy người đàn ông trung niên bên cạnh Mạc Lăng Thiên thì đôi mắt lập tức như có chút u ám: "Ngài Trang."
"Cháu Lục đấy à, gần đây sức khỏe hai bác nhà thế nào?"
"Cảm ơn ngài đã quan tâm, bố mẹ cháu đều khỏe mạnh."
"Tốt tốt tốt…" Chắc hẳn tính tình những người tham gia quân ngũ đều nóng vội, Trang Liêu Nguyên còn chưa nói được mấy câu thì đã không chờ nổi nữa, đưa mắt nhìn qua Ninh Tịch.
"Cô gái trẻ à, vừa rồi chính là cháu bắn sáu phát liên tiếp trúng hồng tâm à?" Trông thấy đối phương là một cô gái nhút nhát e lệ, Trang Liêu Nguyên vốn nghiêm túc trang trọng cũng dịu giọng đi một chút, thậm chí còn có vẻ hơi dỗ dành.
Ninh Tịch vô thức liếc Lục Đình Kiêu, sau đó mới khẽ gật đầu.
Tuy rằng người đàn ông này mặc thường phục, thái độ cũng rất hòa nhã nhưng khí chất quân nhân đã ngấm vào máu lại không thể che giấu nổi, hơn nữa còn cho thấy đây là người có địa vị cao.
Bởi thế thái độ của Ninh Tịch khó tránh khỏi có phần cẩn thận hơn, muốn xem xem ý của đối phương là gì trước rồi mới trả lời.
"Tốt tốt tốt… cháu bắn giỏi thật đấy! Luyện bao năm rồi?" Trang Liêu Nguyên tiếp tục hỏi.
"Cũng không luyện gì mấy ạ, thỉnh thoảng chơi chơi thôi ạ." Ninh Tịch thành thật trả lời.
Trang Liêu Nguyên sửng sốt một chút, ánh sáng trong đôi mắt càng rực rỡ hơn: "Cháu thật có thiên phú! Thích bắn súng à?"
Ninh Tịch khẽ gật đầu: "Thích ạ."
"Vậy cháu có muốn ngày nào cũng chơi bắn súng được không?" Giọng của Trang Liêu Nguyên lại càng dịu dàng hơn.
Thấy dáng vẻ lừa gạt con gái nhà lành của thủ trưởng, Tiểu Trần chỉ biết câm nín.
Thủ trưởng đại nhân vì lôi kéo nhân tài mà đến mặt cũng không cần luôn rồi…
Lục Đình Kiêu đương nhiên là phát hiện ra được ý đồ của Trang Liêu Nguyên, anh kéo Ninh Tịch vào lòng mình sau đó ho khẽ một tiếng nhắc nhở: "Ngài Trang."
Trang Liêu Nguyên lúc này mới ho húng hắng một tiếng lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ninh Tịch: "Cô bé à, sau này muốn chơi bắn súng thì có thể tới tìm bác, sân bắn ở đây không hợp với cháu, cháu cần nơi chuyên nghiệp hơn nữa."
"Chuyên nghiệp hơn nữa ấy ạ?" Ninh Tịch xem xét tấm danh thiếp đỏ đen kia, sau đó thử thăm dò: "Sân bắn Bắc Phương ấy ạ?"
Trang Liêu Nguyên gật đầu: "Đúng thế."
Đôi mắt Ninh Tịch lập tức sáng rực, đó chính là sân bắn chuyên nghiệp, đẳng cấp quốc gia đó… người thường không vào được đâu…
"Hi vọng chúng ta... còn có cơ hội gặp lại." Trang Liêu Nguyên nói nốt một câu rồi mới tiếc nuối rời đi.
Ông ấy đi rồi, Ninh Tịch nhìn số điện thoại tên và số điện thoại di động trên danh tiếp kia, nghi hoặc hỏi:"Trang Liêu Nguyên… Ông ấy là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.