Chương trước
Chương sau
Biết sao được, từ sau khi chị dâu xuất hiện đứa em này đã bị cho ra rìa.
Trong lúc Lục Cảnh Lễ còn đang âm thầm phỉ nhổ, Lục Đình Kiêu đã mở rộng áp lực bao phủ khắp nơi.
Hơn nữa, thần kì ở chỗ là nó chỉ hướng vào Lục Cảnh Lễ, mà tránh khỏi Tiểu Bảo đang vùi đầu vẽ tranh.
Đối diện với ánh mắt đóng băng ngàn dặm của ông anh trai, Lục Cảnh Lễ rởn hết cả da gà, chân cẳng càng lúc càng run lẩy bẩy… oh shit! Shit! Không được rồi! Không chịu nổi nữa rồi!!!
"Chị dâu thực sự không làm gì mà, chẳng qua chỉ đẩy ngã Tịch Thế Khanh rồi đùa giỡn một chút mà thôi, cái tên Tịch Thế Khanh đương nhiên là không chịu được rồi, lúc đó mặt đỏ đến mức thấy máu luôn. Sau đó, chị dâu liền nhân cơ hội đó dùng phép khích tướng nói hắn ta lục căn không tịnh, làm bẩn cửa Phật, không xứng xuất gia…" Lục Cảnh Lễ dùng tốc độ nhanh nhất nói một lèo.
Nếu như Lục ma vương mà có ma pháp thật thì chỉ sợ là lúc này cửa kính xe đều vỡ nát cả ra rồi, thực vật trong vòng một trăm dặm không thể sống sót.
Lục Cảnh Lễ sợ đến mức tim sắp ngừng đập đến nơi, yên lặng ôm lấy Tiểu Bảo - người duy nhất ở ngoài cơn cuồng nộ, tìm kiếm sự che chở.
Tiểu Bảo nãy giờ còn đang chăm chú vẽ tranh, cũng không nghe thấy Lục Cảnh Lễ nói cái gì, thấy chú Hai đột nhiên ôm lấy mình, cậu nhóc nhăn nhó cúi đầu viết xoàn xoạt một hàng chữ lên giấy: "Độc quyền của cô Tiểu Tịch"
Có nghĩa là… cục cưng đây chỉ thuộc về cô Tiểu Tịch, chú không thể tùy tiện ôm được.
Lục Cảnh Lễ đọc xong, câm nín khóc thành dòng sông…
Hu hu hu! Tại sao cả thế giới này đều hắt hủi tôi!
Về phía Ninh Tịch, bởi vì Lục Đình Kiêu còn đang chờ cô cho nên cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối của nhà họ Tịch, nhưng mà bởi vì nhiệt tình khó mà chối từ nên cô đã đồng ý lần sau nếu có thời gian nhất định sẽ đến.
"Tôi về rồi đây! Đã xong việc hết rồi! Đi thôi!"
Ninh Tịch vừa mới mở cửa xe ra, Lục Cảnh Lễ lập tức thảm thiết gào lên nhào đến: "Chị dâu, hai người bọn họ bắt nạt em!"
"Ha ha, chị dâu…? Xem ra không đánh cho anh một trận thì anh vĩnh viễn không nhớ được đúng không?" Ninh Tịch bẻ bẻ đốt ngón tay.
Lục Cảnh Lễ nhất thời như thể chịu đả kích rất lớn, mặt mũi tràn đầy thất vọng: "Cái thế giới vô tình này, tôi cũng đi tu luôn cho xong…"
Ninh Tịch không để ý đến anh ta, lôi tờ giấy Huyền Tịnh đại sư vẽ cho cô ra ngắm nghía.
Lục Cảnh Lễ ngay lập tức bị thứ trong tay Ninh Tịch thu hút sự chú ý, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi: "Chị… anh Tịch, đây là cái gì thế? Một đóa hoa! Chẳng lẽ là do Tịch Thế Khanh tặng cho anh?"
"Ăn nói linh tinh, đây là chữ mà Huyền Tịnh đại sư phê cho tôi!"
"Hả? Nhưng đây rõ ràng là một đóa hoa mà!" Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ thị lực của mình rất tốt.
Ninh Tịch lật đi lật lại ngắm nghĩa một hồi vẫn không nhìn ra có ý gì: "Hazz, đại sư đúng là đại sư, hoàn toàn không hiểu có nghĩa gì luôn!"
Nói rồi hai mắt sáng lên ghé đầu sang ghế lái bên cạnh: "Boss đại nhân, anh học rộng hiểu nhiều, nhất định là sẽ biết, anh giúp tôi nhìn một chút xem nào?"
Mái đầu của cô gái nhỏ kề sát bên tai Lục Đình Kiêu, hơi thở nóng ấm quanh quẩn, sự lạnh lùng xung quanh Lục Đình Kiêu mới giảm đi đôi chút, anh nhận tờ giấy trên tay Ninh Tịch nhìn thoáng qua, một lúc sau, anh khẽ cau mày: "Phương trượng tại sao lại phê chữ cho em?"
Ninh Tịch gãi gãi đầu nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, bảo là dạo này tôi luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, hỏi xem ông ấy gợi ý gì đó được không, sau đó ông ấy liền vẽ cho tôi một đóa hoa, cũng không nói gì cả, à... hay là ông ấy khen tôi xinh nhỉ?"
Đóa hoa này... quả thực là rất khó có thể đoán được hàm ý của nó, trong thoáng chốc Lục Đình Kiêu cũng không nghĩ ra được là có ý gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.