Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc đó, tiếng dao nĩa loảng xoảng xen lẫn tiếng hít thở đồng loạt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đồng loạt vang lên…
Lục Cảnh Lễ uống được ngụm rượu còn chưa xuống đến cổ đã sặc lên tận mũi, ho sù sụ sù sụ, chai dầu thuốc Trang Khả Nhi đang siết chặt trong tay lập tức rơi xuống nát bấy, Đại Kiều kinh hãi, Tiểu Kiều…Tiểu Kiều thì bị dọa cho đến mức ngu cả người luôn rồi…
Đương nhiên, hiện trường còn có một người còn kinh ngạc hơn tất cả đó chính là bản thân Ninh Tịch.
Fuckkkkkkkkkkkkkkk......!!!
Đại ma vương đang làm cái gì thế?
Đợi tới khi mắt Ninh Tịch như sắp rớt ra đến nơi, Lục Đình Kiêu mới rời khỏi đôi môi cô, nhưng lại vòng tay ôm siết lấy eo cô công khai thể hiện chủ quyền lãnh thổ rồi đưa mắt nhìn về phía Tiểu Kiều trầm giọng nói: "Còn có vấn đề gì nữa không?"
Tiểu Kiều vừa nãy vẫn còn truy hỏi Ninh Tịch tại sao không chọn mình ngẩn ra mất một giây sau đó lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Anh Đường không có lừa cô, anh ấy quả thực là không có bạn gái! Nhưng người ta có bạn trai nhaaaaaaaaa! Hơn nữa bạn trai của người ta còn là Kiêu giaaaaa! Oh my god!
Lục Cảnh Lễ che mắt tỏ vẻ không nỡ nhìn, anh cảm thấy đáng thương cho con nhóc này quá, lắc nhiều như thế không biết óc có bị văng mất không nữa!
Ài! Cô nhóc ngốc, thả thính ai mà chẳng được, lại cứ khăng khăng muốn cướp đồ ăn từ miệng hổ…
Ninh Tịch cố gắng thoát ra, giãy một lúc mà vẫn không ra được, cuống đến nỗi suýt thì cào luôn ai đó: "Lục Đình Kiêu…anh điên rồi à? Anh có biết bây giờ mình đang làm gì không???"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu chẳng có tí nào gọi là ăn năn hối hận cả, ngược lại còn ra vẻ như mình có lý lắm: "Giải quyết phiền toái."
"…" Ninh Tịch, cô muốn đi chết quá!!!
Kể cả là anh có muốn giải vây cho cô đi chăng nữa nhưng mà bây giờ cô đang là đàn ông mà, rốt cuộc thì anh có nhận thức được điều này không!!!
Trực tiếp hôn nhau trước mặt mọi người đã đủ chấn động rồi, bây giờ lại còn là hai thằng đực rựa…
Cô đang hóa trang nên coi như không có việc gì nhưng anh lại là một chuyện khác, anh ngại những tin đồn trước đấy chưa đủ khoa trương hay sao, lần này thì hay lắm, tự mình chứng thực chuyện này luôn rồi!
Cái gã này cũng tùy hứng quá rồi!
Ninh Tịch tức giận: "Bỏ ra!"
Lục Đình Kiêu không những không buông ra mà càng không thể kiềm chế nổi bản thân mình khi nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm ẩn chứa trong đôi mắt tức giận đó, anh cúi xuống hôn cô thêm lần nữa…
Cảm nhận sự ấm nóng đột ngột xuất hiện trên môi mình, Ninh Tịch ngu cả người: "!!!"
Đờ phắc!!! Tình huống gì thế này? Đại Ma vương nhiễm virut rồi à?
"Bùm" một cái, cũng không biết đứa xui xẻo nào đứng không vững, kinh ngạc quá độ mà rơi luôn xuống bể bơi...
Ôi má ơi!!! Thật đáng sợ nha!!!
Tối nay bọn họ biết một bí mật kinh thiên động địa thế này, không biết sau này có bị bịt đầu mối không đây?
Nhưng mà... cho dù cả hai người đều là đàn ông, nhưng mà… nhưng mà… sao tự dưng lại thấy bọn họ xứng đôi với nhau thế nhỉ?
Một người ngang bướng, một người bá đạo, cảnh tượng hai người ôm hôn nhau quả thật khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch, máu chảy rần rần aaaa...!
Mau mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi! Ôi trời ạ, tại sao bọn họ lại có cái ý nghĩ kì quái như thế chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.