Chương trước
Chương sau
Không chỉ Thạch Tiêu ngay cả Hùng Chí lẫn gã mà Thạch Tiêu mang đến cũng mặt mày xám xịt, nói cho dễ nghe một chút thì cô ta là diễn viên, nói khó nghe hơn chẳng qua chỉ là một con hát hạ đẳng, sao biết những thứ này được, đúng là nực cười.
"Con đ* thối tha ở đâu ra thế! Mày muốn hại chết bọn tao hay sao! Mày là diễn viên đúng không, mẹ nó, sao đ* đi tìm đạo diễn, nhà làm phim mà chơi quy tắc ngầm, ăn no rửng mỡ chạy đến đây ăn nói lung tung làm cái gì, mày tưởng đây là sân khấu nhà mày đấy hả!!!" Cái gã mà Thạch Tiêu mang đến giờ trong đầu đã nổi lên suy nghĩ giết Ninh Tịch.
Nhưng Ninh Tịch vẫn tiếp tục cầm khẩu súng xem xét một hồi: "Loại súng lục này thế mà cũng lấy ra chơi được, bây giờ đại đa số nhân viên FBI của Mỹ đều đang dùng cái này đấy." Nói rồi quẳng khẩu Glock 17 của Áo sang một bên.
Đám Thạch Tiêu chỉ biết đến những vũ khí nào có khả năng xuyên thấu, sát thương mạnh chứ mấy món đồ chơi như súng lục này cũng không rõ ràng lắm. Tuy rằng Ninh Tịch nói có bài có bản, nhưng trong mắt của Thạch Tiêu, Ninh Tịch bất quá chỉ là một con hát, một con hát thì làm sao mà hiểu được súng ống.

"Thế nào, tôi nói có đúng hay không?" Trong lúc đám Thạch Tiêu còn đang thấp thỏm bất an thì Ninh Tịch đã quay ra nói với tụi đầu trọc.
Khóe miệng gã trọc đó nhếch lên, những gì cô ta nói đều đúng, thậm chí ngay cả đặc tính và ưu khuyết điểm của khẩu Glock 17 này cũng nói rất chi tiết, như thể trước đây cô ta từng tiếp xúc với loại súng này.
"Ha ha ha ha, thông minh phết nhỉ, trò chơi của của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, cô em tiếp tục đi." Gã trọc cười to.
Nghe gã trọc nói thế, đám người Hùng Chí có hơi sững sờ, vừa nãy con nhỏ diễn viên đó nói đúng rồi hả?!
"Mẹ nó chứ! Nguy hiểm quá đi mất!" Gã Thạch Tiêu đưa đến dường như nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, nếu như cô ta đã là diễn viên có lẽ đã từng diễn những cảnh đấu súng rồi, chắc chắn là vì yêu cầu của phim nên trước đây cô ta đã tiếp xúc với loại mấy loại súng lục gì gì đó này!"
Thạch Tiêu và Hùng Chí hình như cũng cảm thấy người đàn ông đó nói cũng có lý, dù sao Ninh Tịch cũng là một diễn viên, khó trách khỏi cũng sẽ tiếp xúc đến những bộ phim hành động có liên quan tới súng đạn, có lẽ là do trước đây từng tiếp xúc với mô hình khẩu Glock 17, bên đoàn phim yêu cầu cần phải nắm vững kiến thức về loại súng này cho nên cô ta mới có thể nói ra một cách chính xác như thế.
"Thật quá nguy hiểm…." Hùng Chí hít một hơi thật sâu, nếu như Ninh Tịch mới nãy nói sai dù chỉ là một chữ, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
"Chúng tôi yêu cầu đổi người!" Thạch Tiêu bỗng nhiên lên tiếng.
Ninh Tịch biết khẩu Glock 17 này chắc chắn là mèo mù vớ cá rán, nếu tiếp tục chơi nữa cái mạng nhỏ của bọn họ rất có khả năng sẽ đi tong luôn tại đây!
"Đúng đúng, đúng, đổi người, nhất định phải đổi!" Người đàn ông Thạch Tiêu dẫn đến liên tục phụ họa, để bọn họ làm dù sao cũng tốt hơn là để một đứa diễn viên hạng ba làm, kể cả có sai đi chăng nữa, số phận vẫn là do bọn họ quyết định, không cần thiết phải giao cái đầu của mình cho một con diễn viên.
"Nếu như đổi người thì tương đương với bỏ quyền, chúng mày có chắc không, nếu chắc thì tao sẽ bắt đầu giết heo đấy." Vẻ mặt tên trọc tràn đầy nghiền ngẫm, đây là trò chơi giữa mèo và chuột, đợi khi hắn ta chơi chán rồi thì sẽ tới lượt họng súng của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.