Chương trước
Chương sau
Lúc đó quản lí của Bảo Ngọc Hiên đã gọi bảo vệ tới, ra vẻ nếu Ninh Tịch vẫn không đi sẽ dùng biện pháp mạnh.
Ninh Tịch thờ ơ đưa mắt nhìn người bảo vệ yếu ớt trước mặt, đang muốn mở miệng thì lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói khách khí vô cùng lễ độ: "Cô đây muốn mua ngọc sao?"
Ninh Tịch ngẩng đầu lên: "Đúng là muốn mua ngọc, sao vậy?"
Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, cung kính nói: "Không biết tôi có vinh hạnh được phục vụ cô hay không?"
Ninh Tịch nghe vậy thì tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt một chút, nhìn cách nói chuyện cùng thái độ của ông ta thầm đoán đây là một nhân viên trong cửa hàng vì vậy liền nói: "Chắc không cần, quản lí của mấy người vừa mới nói sẽ không bán mấy món trang sức giá rẻ này nữa."
Nghe vậy, người đàn ông trung niên hơi nghiêng người nhìn vị quản lí một cái.
Nhận được ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, hai chân quản lí nhất thời run lẩy bẩy, không dám ho he một chữ.
Mấy người bảo vệ kia cũng sớm trốn sang một bên, tận lực đè xuống cảm giác tồn tại.
Người đàn ông trâm ngâm cân nhắc chọn lời một chút sau đó mới mở miệng: "Bảo Ngọc Hiên dù phát triển theo hướng hàng cao cấp nhưng vẫn rất hiếu khách, ai đến cũng là thượng đế của chúng tôi, những món trang sức kia không bán là vì chúng có chút tì vết nên xin cô thông cảm."
Không phải người quản lí kia vì cố ý lấy lòng Tô Dĩ Mạt nên mới không bán sao? Ninh Tịch còn phải mua quà mừng thọ nên cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý gật đầu một cái: "Ra vậy, vậy tôi qua cửa hàng khác mua!"
Nói xong liền muốn xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên thấy vậy liền vội vàng gọi Ninh Tịch lại: "Cô à chờ đã, ý của tôi là trừ những món có chút tỳ vết kia ra thì cửa hàng vẫn có hàng thích hợp với cô!"
Nói xong liền nháy mắt với hai người thanh niên phía sau.
Hai người thanh niên kia mỗi người đều xách theo một cái vali đen, nhận được lệnh thì đồng loạt mở vali ra nâng về phía Ninh Tịch.
Người đàn ông trung niên tỏ ý muốn để Ninh Tịch xem hàng trong vali: "Đây là hàng mới được bổ sung khẩn cấp của chúng tôi, cô nhìn thử xem có thích hay không!"
"Trùng hợp như vậy sao?" Ninh Tịch có chút kinh ngạc.
"Tận tâm phục vụ mỗi vị khách là tôn chỉ cao nhất của chúng tôi!" Người đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc trả lời.
Ninh Tịch đi tới nhìn một chút, mặc dù cô không hiểu về ngọc lắm nhưng về khía cạnh thẩm mỹ mà nhìn thì quả thật đúng là rất đẹp, vì vậy trầm ngâm nói: "Hình như còn tốt hơn so với mấy món tôi vừa xem..."
Người đàn ông trung niên đang căng thẳng nghe thấy lời này thì cũng buông lỏng mấy phần: "Cô hài lòng là được, không biết cô muốn mua kiểu gì, là mình dùng hay để tặng? Tôi có thể đưa cô một chút ý kiến để cô tham khảo."
Cách đó không xa, Lương Bích Cầm thấy thế thì không vui, mặt mũi hằm hằm nói với quản lí: "Quản lí, nhân viên của ông bị làm sao vậy? Sao lại chạy đi lấy lòng loại người như vậy! Chỉ là món hàng mười mấy vạn mà phải như vậy sao! Thật thiển cận, chưa nhìn thấy tiền bao giờ à..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.