Chương trước
Chương sau
“Tiểu Bảo mau đến bên cạnh bà nội nào, sao thế, có phải là con đói rồi không?”
“Muốn ăn gì nào, để ông bảo nhà bếp làm cho con.”
Giọng điệu của hai ông bà cực kì dịu dàng, hiền từ, chỉ sợ nặng lời quá dọa thằng bé chạy mất.
Phải biết là vốn dĩ Tiểu Bảo chỉ có thể một mình một chỗ, hoàn toàn không có cách nào để ở cùng với hai ông bà trong một không gian.
Bây giờ thằng bé có thể chủ động lại gần ông bà, đối với cả hai mà nói đây đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi.
Tiểu Bảo lắc lắc đầu, cởi dép trèo lên sofa, sau đó liền dùng bàn tay nhỏ bé đấm vai xoa bóp cho bà nội.
Nhan Như Ý quả thực rất bất ngờ trước hành động này, “Ôi, bảo bối của bà! Con đang đấm bóp cho bà nội sao?”
Tiểu Bảo gật đầu, càng cố gắng dùng sức đấm bóp.
Lục Sùng Sơn ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy đố kị, miệng lầm bà lầm bầm: “Xem ra Tiểu Bảo nó thích bà nội hơn mình!”
Chẳng lẽ là vì bình thường ông quá nghiêm khắc rồi sao?
Hình như đúng thế thật…
Đặc biệt là thái độ của ông đối với cô gái đó… vô cùng không tốt…
Tiểu Bảo thấy thế liệu có ghét ông không nhỉ...
Vậy thì phải làm thế nào đây?
Lục Sùng Sơn càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng tức giận, ông làm thế còn không phải là vì Tiểu Bảo vì cái nhà này hay sao? Kết quả ông lại thành kẻ xấu xa nhất! Tất cả mọi người đều giận ông, quan trọng nhất là Tiểu Bảo cũng không thích ông…
Lúc tâm trạng của Lục Sùng Sơn đang buồn bực thì Tiểu Bảo đấm bóp cho bà nội xong lập tức chạy sang đấm bóp cho ông nội.
Bàn tay bé tí mềm ơi là mềm! Thật khiến tim người ta hóa thành nước mà!
Lục Sùng Sơn một đời kiên cường lại đỏ mắt suýt chút nữa khóc trước mặt cháu, “Ngoan, ngoan…Tiểu Bảo con có lòng với ông bà là tốt rồi, đừng để bản thân mình mệt.”
Lục Sùng Sơn nói rồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được, thở dài một hơi rồi hỏi: “Có phải Tiểu Bảo có chuyện gì đó muốn xin ông không?”
Tiểu Bảo thành thật gật gật đầu.
Lục Sùng Sơn lại hỏi: “Có phải con muốn gặp cái cô Tiểu Tịch đó không?”
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, dùng ánh mắt đầy mong đợi lại bất an nhìn ông nội mình.
Đôi mắt nho nhỏ tròn xoe đó nhìn Lục Sùng Sơn khiến ông thoáng cái đã mềm lòng: “Được, ông nội đồng ý với con, đợi lát nữa ông cho người đi mời cô ấy đến được không?”
Hai mắt Tiểu Bảo lập tức sáng rực lên, vui vẻ kiễng chân hôn lên má ông nội một cái, sau đó hài lòng chạy về phòng mình.
Nhan Như Ý nhìn chồng mình cười như một thằng ngốc, vẻ mặt đến chịu: “Trước đây ai bảo tôi không có nguyên tắc, ba phải hả? Bây giờ thì nguyên tắc của ông đâu? Giới hạn của ông đâu? Cháu nội vừa mới đấm bóp có vài cái đã mất hết rồi à? Chỉ vì lừa cháu nó thơm mình một cái mà cái gì cũng đồng ý đúng không?”
Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, trở về với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày: “Nói vớ vẩn cái gì đó, tôi làm thế vì sức khỏe của Tiểu Bảo! Hơn nữa, để cô gái đó ở cùng với Tiểu Bảo cũng không có gì phải lo, tôi đương nhiên sẽ phái người trông coi cẩn thận!”
Lục Sùng Sơn nói rồi gọi điện cho quản gia Hình Võ.
“Lão gia, ngài có gì dặn dò ạ?”
“Bây giờ cậu đi gọi điện mời cô gái đó đến chơi với Tiểu Bảo.”
Lục Sùng Sơn nghĩ một lát rồi lại nói thêm: “Nói với cô ta là Tiểu Bảo đang ở nhà một mình, đợi lát nữa tôi và phu nhân sẽ tránh mặt, để cô ta một mình với Tiểu Bảo.”
“Lão gia, ý của ông là?”
“Lắp thêm mấy cái camera giám sát trong nhà!”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ!”
Nhan Như Ý nghe thấy chồng mình nói với quản gia như thế, bà hơi cau mày: “Làm thế có có ổn không?”
Lục Sùng Sơn không để ý nói: “Có gì mà không ổn? Tôi lại muốn xem xem rốt cuộc thì cô gái đó có gì khác biệt? Không phải là bà cũng muốn biết cô gái đó có phải thật lòng đối đãi với Tiểu Bảo không còn gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.