Chương trước
Chương sau
Thấy Ninh Tịch đến, vẻ mặt Lục Đình Kiêu như thể vừa trút được gánh nặng: “Hết bận rồi à?”
“Ừ, cũng thuộc được kha khá rồi.” Ninh Tịch gật đầu, ôm lấy bánh bao nhỏ đặt xuống giường đắp chăn cẩn thận cho thằng bé.
Bánh bao nhỏ lập tức với tay lấy quyển truyện cổ tích màu sắc rực rỡ để đầu giường mà vừa nãy cậu nhóc còn nhìn rất khinh bỉ, ý bảo cô đọc cho mình nghe.
“Đọc tiếp phần hôm qua đang đọc dở nhé?” Ninh Tịch hỏi.
Bánh bao nhỏ túm lấy mép chăn ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nghe câu chuyện Chú Thỏ Trắng Lễ Phép.”
Ninh Tịch tằng hắng lại cổ họng, bắt đầu kể: “Ngày hè nóng nực đã đến rồi, chú chim nhỏ đậu trên cây kêu to: “Nóng quá, nóng quá!”, bỗng một chú thỏ trắng nhỏ xinh vừa đi vừa hát đi ngang qua, hôm nay chú ta phải sang bên kia khu rừng để hái nấm…”
Lúc Ninh Tịch kể chuyện, Lục Đình Kiêu ngồi ở ghế bên cạnh, chống tay lên trán im lặng lắng nghe giọng nói ngọt ngào êm dịu của cô.
Anh dường như đã hiểu lí do tại sao với nội dung ấu trĩ như thế mà con trai mình ngày nào cũng phải nghe rồi mới chịu đi ngủ.
Cái quan trọng không phải là nội dung mà là người kể câu chuyện đó là ai.
Chưa đầy năm phút bánh bao nhỏ đã lơ mơ buồn ngủ, Ninh Tịch khẽ vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu nhóc khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Đã làm phiền cô rồi.” Lục Đình Kiêu nói.
“Không có gì.” Ninh Tịch đáp thần sắc có chút cảm khái: “Lục Đình Kiêu, anh biết không? Thực ra trước giờ tôi đều rất ghét trẻ con!”
“Ghét?”
Ninh Tịch gật đầu nhưng cô không nói ra nguyên nhân tại sao lại như thế: “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy trẻ con rất phiền phức nhìn thấy liền tự giác tránh đi… Nhưng mà tôi cũng không biết tại sao tôi lại thích bánh bao nhỏ đến vậy. Ngay cả bản thân tôi cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì, chỉ là luôn cảm thấy giữa chúng tôi dường như có một mối liên hệ đặc biệt nào đó, chắc đây chính là duyên phận trong truyền thuyết!”
Lục Đình Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Trên thế giới này, không có gì là không thể xảy ra cả chỉ là chưa tới mà thôi.”
Vẻ mặt của Ninh Tịch có chút thảng thốt, cô ậm ừ trả lời: “Chắc là thế! Đã muộn rồi, tôi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước đây, boss, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
“Ừm” Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó đột nhiên nghiêng cả người về phía cô.
Ninh Tịch giật bắn, vô thức lùi về phía sau một khoảng, gương mặt của Lục Đình Kiêu lướt qua cô hôn lên gương mặt của bánh bao nhỏ phía sau, khẽ nói một câu: “Ngủ ngon!”
Đêm khuya, trong cơn mơ màng Ninh Tịch mơ thấy Lục Đình Kiêu ngồi bên mép giường hôn lên môi cô nói với cô rằng: “Ngủ ngon, tôi yêu em…”
Ôi, sao cô lại có giấc mơ kì quái như vậy nhỉ….
Mà rõ ràng là chỉ là một giấc mơ thôi mà sao cô lại cảm thấy chân thật đến vậy nhỉ?
Cùng lúc đó, tại Châu Giang Đế Cảnh.
Dù đã khuya nhưng trong căn hộ của Ninh Tuyết Lạc vẫn sáng đèn, bầu không khí đè nén đến cực điểm.
Thường Lị và Thôi Thái Tĩnh ngồi im thin thít trong góc sofa, không dám thở mạnh một tiếng.
Sự việc đã đến nước này, đâu thể trách bọn họ được?
Ai mà ngờ được, Ninh Tịch chân trước vừa bị đuổi cổ ra khỏi công ty, chân sau đã kí hợp đồng với Thịnh Thế cơ chứ?
Nếu như cô ta kí với công ty nào khác thì lệnh phong sát của Tinh Huy còn có tác dụng thế nhưng đó là Thịnh Thế. Đối mặt với Thịnh Thế lệnh phong sát của Tinh Huy không khác gì một trò hề.
Thường Lị đang muốn an ủi Ninh Tuyết Lạc rằng với danh tiếng của Ninh Tịch cho dù có là Thịnh Thế thì cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu.
Nhưng cô ta lại không dám nói ra miệng, dù sao thì người ra mặt cũng là Lục Cảnh Lễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.