Trong căn phòng tối đen như mực,chỉ dựa vào chút ánh trăng soi vào bên trong. 
Chiếc giường vang lên ken két đòi bãi công nghỉ việc,ga giường nhăn nhúm thành một cục, từng tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ bất lực truyền thẳng vào thính tai. • 
Lục Yến ánh mắt sắc lạnh như băng,tay giữ chặt eo người thương mà không chút tiếc thương đỉnh tới. 
Alpha nằm dưới thân nức nở ỷ ôi hòng xin được tha, Lưu Hạ Thanh khó khăn thở dốc,tay bấu chặt vào ga giường,giọng nói run rẩy bất lực phát ra từ cổ họng:"ưm...Lục Yến..ứ..dừng lại,dừng lại một chút thô.thôi" 
Nhưng cậu lại không biết,từ khi giọng nói cậu chuyền thẳng vào tai hắn,con ngươi vẫn tĩnh lặng kia lại truyền đến cơn sóng dữ dội,nó nuốt hết lý trí còn sót lại trong đầu Lục Yến. 
Giờ đây thứ duy nhất tồn tại trong đầu hắn chỉ có vài câu. 
---ăn sạch người này, nuốt hết từ trong ra ngoài không chừa miếng nào.. 
_làm em ấy phải run rẩy cầu xin, bắt em ấy nhận hết tinh hoa của bản thân,biến người luôn kiêu ngạo này thành người của hắn 
_của duy nhất hắn!!!! 
Lục Yến khẽ hừ một tiếng xong lại mạnh mẽ đỉnh tới, vách ruột bao trọn lấy vật kia,mỗi lần đi ra nó lại siết chặt như mãi mãi giữ nó lại. 
Lý trí Lưu Hạ Thanh đã bị đâm cho hỏng,từng cú thúc không hề lưu tình, nếu không phải vì cơ thể cậu được Lục Yền giữ lấy thì cậu có ảo giác như mình sẽ bay ra ngoài. 
Tiếng nức nở vang lên khắp căn phòng, nó không hề có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3736874/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.