Chương trước
Chương sau
Trương Hoành Ân:"..."

Lưu Hạ Thanh vui vẻ khoác vai Trương Hoành Ân kéo cậu ta đi,hoàn toàn vứt tình huống ngượng ngùng lúc nãy ra sau đầu:"đi,đi xuống căn tin với tôi"

Trương Hoành Ân sợ xanh mặt,cậu trôm liếc Lưu Hạ Thanh,người này đẹp thì đẹp nhưng tính tình không tốt chút nào,cứ thích động tay động chân.

Lưu Hạ Thanh như thể thấy được ánh mắt của cậu ta,cậu mỉm cười nhìn xuống:"sao thế? Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?"

Trương Hoành Ân đỏ bừng mặt, chuyện mình nhìn lén bị phát hiện làm cậu ta chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống,cậu ta ngượng ngùng nói:"ừ...ừm"

Lưu Hạ Thanh khựng lại,rồi nở nụ cười tươi,trong lòng lại cười lạnh khinh bỉ:"một người hai lòng như này mà Lục Yến cũng thích cho được"

Trương Hoành Ân nếu biết cậu ta chắc chắn sẽ đánh trống kêu oan,thật sự oan uổng quá rồi!

Sau khi xuống đến căn tin,Hai người đứng trước máy bán hàng tự động,Lưu Hạ Thanh nhìn lướt qua xem muốn uống nước gì,tiện thể hỏi:"muốn uống gì?"

Trương Hoành Ân đang co rúm bên cạnh,nghe cậu hỏi mình nên cậu ta rụt rè trả lời:"cái gì cũng được"

Lưu Hạ Thanh quay đầu nhìn cậu ta,sau đó mua hai chai nước chanh leo:"chậc! Không có chút chứng kiến nào cả"

Trương Hoành Ân ngượng ngùng bắt lấy chai nước Lưu Hạ Thanh ném cho mình,hơi rụt rè ngẩng đầu nhìn cậu:"cậu...cậu tìm mình có chuyện gì sao?"

Lưu Hạ Thanh nhìn cậu ta,thật ra thì đi ngang qua thấy nên kéo ra đây thôi,chứ cậu chả có hứng thú hay lí do gì tìm cậu ta cả, nhưng đã kêu ra rồi tự nhiên nói không có việc thì nó có kỳ quá không.

Nghĩ rồi lại nghĩ,cả người cậu toát ra vẻ đăm chiêu, Trương Hoành Ân đứng bên cạnh mà toát cả mồ hôi hột,đang lo lắng chờ cậu nói.

Lưu Hạ Thanh suy nghĩ xong,quay đầu cười cười nhìn Trương Hoành Ân:"kêu ra cho vui thôi"



Trương Hoành Ân:"....?"

Lưu Hạ Thanh thấy gương mặt ngờ nghệch của cậu ta,cảm thấy trêu một chút cũng không tệ,thế là cậu tiến tới khoác lấy vai cậu ta,tay còn nhéo nhéo:"cậu quen Lục Yến lâu chưa?"

Mặc dù hỏi nhưng cậu đã biết trước họ quen nhau khi nào rồi,cậu căn bản đã cho điều tra tận gốc gác rồi

Trương Hoành Ân nghĩ một chút rồi mới rón rén nói:"cũng không lâu lắm,tầm tháng trước thôi"

Lưu Hạ Thanh giả vờ bất ngờ,sau đó cậu cúi xuống bên tai cậu ta nói:"vậy tiến triển thế nào rồi?"

Trương Hoành Ân hiện ra dấu hỏi chấm to đùng trên đầu,cái gì mà tiến triển? Cậu ta hoàn toàn không hiểu Lưu Hạ Thanh nói vậy là có ý gì,trong đầu hắn chỉ có kiến thức toán với lý thôi.

Thấy Trương Hoành Ân không hiểu ý mình,Lưu Hạ Thanh chẹp miệng:"học thì giỏi thế sao phương diện này lại ngốc thế không biết"

tự nhiên bị chê, Trương Hoành Ân tủi thân muốn chết,đang suy nghĩ cách nên thoát thân thế nào thì cậu ta thấy một thiên thần tiến tới cứu giá.

Trương Hoành Ân mắt long lanh nhìn người đang đi tới,đang mừng vì cuối cùng cũng có người tới cứu thì cả người cậu bị hắn nhìn cho hoảng sợ.

Lục Yến cả người toát ra hơi lạnh đang từng bước từng bước tới bên cạnh,trên mặt đã không có nụ cười nho nhã từng thấy mà lạnh như băng,hắn không nói không rằng túm lấy cánh tay đang khoác trên vai Trương Hoành Ân xuống.

Hắn ra lực quá mạnh khiến Lưu Hạ Thanh nhíu mày,cổ tay chuyền tới cảm giác đau nhói,cậu cau mày nhìn Lục Yến:"làm gì thế? Buông tay"

Lục Yến lạnh lùng nhìn Trương Hoành Ân,sau đó kéo Lưu Hạ Thanh vào lòng mình mặc kệ cậu dãy dụa,Lưu Hạ Thanh đang muốn đạp cho tên này một trận thì cổ tay bị nắm càng đau.

Lưu Hạ Thanh cuối cùng chịu thua,cố gắng giựt lại tay mình, miệng bắt đầu gào to:"aa đau đau đau...tên thần kinh mau thả tôi ra!"



Lục Yến nhìn xuống Lưu Hạ Thanh đang méo mó, không nói không rằng vác cậu lên vai, trước khi đi hắn nói với Trương Hoành Ân đang sững sờ đứng đó:"Tránh xa một chút,về lớp đi"

Lưu Hạ Thanh bị vác lên thì mặt đỏ tía tai,dãy dụa trên vai hắn:"tên khốn này,điên à!"

Lục Yến đánh cái bốp vào mông cậu,lạnh giọng nói:"nếu muốn ăn đòn thì dãy tiếp đi"

Lưu Hạ Thanh từ nhỏ chưa ai dám đánh cậu,thế mà bây giờ lại bị tên này đánh,đã thế còn đánh mông!!!

Hừ! Thù này ông sẽ báo!!!!

Trương Hoành Ân đứng sững sờ tại chỗ, nhìn hai người đi xa,cậu ta bấy giờ mới hết run lẩm bẩm:"Hắn không phải thiên thần mà là ác quỷ a!"

Trong mấy ngày quan sát hai người,cậu đã khá hiểu về mối quan hệ của họ,có thể tóm tắt là Lưu Hạ Thanh đưa tầm mắt về phía mình vì tưởng Lục Yến thích mình.

Chậc,mặc dù tự dưng bị mắng là ngốc nhưng cậu vẫn nhận ra,Lục Yến vốn dĩ thích Lưu Hạ Thanh!

Cậu bắt đầu lo lắng cho Lưu Hạ Thanh rồi,chậc ánh mắt lúc nãy...

Mà bây giờ trên diễn đàn trường lại có một bài viết nổi lên.

[Lục Yến vác Lưu Hạ Thanh trên vai bỏ lại Trương Hoành Ân]

[nghi vấn Lục Yến ghen vì Lưu Hạ Thanh suốt ngày quấn lấy Trương Hoành Ân]

-----

T/g: bật mí chút nè:>tui định cho Trương Hoành Ân làm top đó mí bà:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.