Lưu Hạ Thanh hơi nhíu mi nhìn người này,cậu từng giúp người này hả?
Tiểu Viện hình như hiểu được cậu không nhận ra mình,nhanh chóng giải thích:"là hôm ở trong nhà vệ sinh,cậu giúp tôi thoát khỏi Trần Dương... Tôi,tôi chỉ muốn đền ơn cậu"
Bấy giờ Lục Yến mới ngớ ra,hoá ra là tên omega yếu đuối run rẩy trong nhà vệ sinh đó à.
Cậu nhận lấy nước của cậu ta,sau đó không để ý vu vơ nói:"không có gì"
Quả thật cậu cũng chả nhớ,chỉ là lúc đó cậu hơi ngứa mắt tên Trần Dương nên muốn đi giải quyết tên kia thôi,ai ngờ trùng hợp tên kia đang giở trò đồi bại.
Tiểu Viện nhìn cậu do dự một hồi,cuối cùng quyết tâm nói:"cậu...cậu cẩn thận một chút,tôi nghe nói tên Trần Dương kia đang tính kế muốn trả thù cậu"
Lưu Hạ Thanh nghe vậy thì cảm thấy có chút thú vị,cậu ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Viện sau đó ngoắc tay ý bảo cậu ta cúi xuống.
Tiểu Viện có hơi do dự, nhưng người này đã cứu cậu ta nên cậu ta vẫn chầm chậm cúi xuống,đến khi chóp mũi sắp chạm vào nhau mới dừng lại.
Lưu Hạ Thanh cười lưu manh kéo lấy cổ áo cậu ta để cậu ta cúi xuống hơn,sau đó cậu nói thầm vào tai Tiểu Viện:"phải xem cậu ta có bản lĩnh đó hay không!"
Tiểu Viện đỏ bừng mặt,cậu ta lắp bắp muốn nói gì đó nhưng thấy Lưu Hạ Thanh vẫy tay nên cũng ngậm ngùi ôm cái mặt đỏ như cà chua rời đi.
Tạ Phong Vân ở bên cạnh đã há hốc mồm từ lâu,tư thế của hai người lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3727943/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.