Chương trước
Chương sau
Bác đầu bếp nhìn thấy Lưu Hạ Thanh đứng ngẩn ngơ nhìn quả mướp đắng rồi cười làm ông có hơi rợn người:"Lưu thiếu gia chắc không có bệnh gì đâu nhỉ"

Rất nhanh đã tới bữa cơm,vì ba mẹ hai người ra ngoài ăn nên mới kêu cậu ra ăn chung với nhà Lục Yến vì sợ ông Lục cô đơn nên trên bàn ăn chỉ có ba người.

Lưu Hạ Thanh vừa cho cơm vào miệng vừa lén lút liếc người trước mặt,cậu đang lén xem Lục Yến bao giờ mới gắp món mướp đắng nhồi thịt mà hắn thích nhất.

Lục Yến rất nhạy cảm,hắn từ đầu đã biết Lưu Hạ Thanh có điều gì mờ ám,nhưng hắn không biết cậu lại giở chứng làm ra trò gì nữa,cả bữa cơm cậu cứ nhìn chằm chằm mình làm hơi mất tự nhiên.

Lưu Hạ Thanh chờ đến gần cuối bữa cuối cùng cũng nhìn được biểu cảm nhăn nhó của Lục Yến, lòng cậu vui như nở hoa nên ngoài mặt không khỏi hiện lên chút ý cười.

Lục Yến nếm phải vị cả đời mình không muốn ăn,gương mặt có chút xanh nhìn Lưu Hạ Thanh, nhưng trước mặt ông nội hắn không thể nhả ra được.

Lục Yến cắn răng nuốt xuống,hắn nghiến răng nhìn Lưu Hạ Thanh sau đó nở nụ cười gắp một miếng rau to đùng vào bát cậu:"món này ngon lắm,mau ăn thử đi"

Chuyện đau khổ không thể trải qua một mình được,có chết cũng phải kéo người chết chung!

Lưu Hạ Thanh oán giận nhìn Lục Yến,cả đời này cậu ghét ăn loại rau này nhất,mu bàn tay gần như nổi gân xanh khi nhìn miếng rau to trong bát

ông nội Lục nhìn hai đứa trẻ tình thương mến thương thì vui vẻ khôn siết,ông tươi cười nói:"đúng vậy,tiểu Thanh con mau ăn đi món rau này thật sự rất ngon"

Vì ông nội đã mở miệng nói,cậu không thể từ chối mà cắn răng nhắm mắt nhét tất vào miệng,quả nhiên loại rau này là thứ cậu ghét nhất trên đời, không thể nuốt trôi mà.

Lưu Hạ Thanh ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt khiêu khích của tên kia,vì một miếng rau kia sao cậu có thể tha cho Lục Yến được,cậu tươi cười gắp một miếng mướp đắng nhồi cà rốt vào bát hắn:"cái này cũng ngon lắm,ăn đi"

Lục Yến:"..."được là cậu muốn chơi!



Sau đó cả đĩa rau và đĩa mướp đắng nhồi cà rốt hết sạch sành sanh,cả hai người mặt xanh xao đứng dậy chạy thẳng về phía vệ sinh.

Sau đó cả nhà được chiêm ngưỡng hai đứa trẻ con 17-18 tuổi đứng trước cửa vệ sinh cãi nhau.

Lục Yến giữ cánh cửa lại:"cậu ra chỗ khác,chỗ này tôi thầu rồi"

Lưu Hạ Thanh cũng đâu có vừa,chỉ cần Lục Yến muốn chỗ nào cậu nhất định phải tranh cho tới cùng:"vậy sao cậu không đi chỗ khác?"

Lục Yến cau mày,chịu đựng từng cơn đau mà nói:"nhà nhiều vệ sinh như vậy cậu nhất định phải tranh với tôi?"

Lưu Hạ Thanh ăn nhiều rau,bây giờ bụng đang đánh trống phản ánh,từng cơn đau kéo tới nhưng nhất quyết không nhường:"vậy sao cậu không nhường tôi?"

Lục Yến:"mắc gì tôi phải nhường?"

Cứ thế cả hai cứ đứng trước cửa vệ sinh nhìn chằm chằm nhau,nén cơn đau qua một bên mà cứng đầu đứng đó không ai nhúc nhích.

ông nội Lục nhìn cái cảnh hai đứa nhỏ đứng trước của nhà vệ sinh thì không khỏi bật cười,sau đó ông vẫy quản gia bên cạnh tới:"mau chụp tấm ánh rồi gửi vào nhóm đi"

Bác quản gia gật đầu rồi lôi điện thoại ra.

Lưu Hạ Thanh và Lục Yến bây giờ còn chưa biết hai người bị chụp lại gửi vào nhóm gia đình làm trò hề,Lưu Hạ Thanh bắt đầu rục rịch muốn nhào vào tranh.

Hai người từ nhỏ đã học võ,cứ thế cùng nhau đánh mấy chục chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại,bụng thì vẫn luôn réo lên từng cơn đau khiến cả hai cắn răng nhưng vẫn không chịu nhường nhịn.



Cuối cùng thật sự không ổn rồi, Lưu Hạ Thanh chạy ra khỏi nhà Lục Yến vèo về nhà mình,cùng lúc đó Lục Yến cũng phi thẳng lên lầu bỏ lại căn vệ sinh lúc nãy cả hai sống chết không nhường nhau .

Lưu Hạ Thanh cầm chặt giấy vệ sinh trong lòng bàn tay,cả người toát lên vẻ tức giận:"thù này ông nhớ"

Lục Yến ngồi trong vệ sinh nhìn chằm chằm cánh cửa:"997 lần!"

Đến lần thứ 1000 thì không chắc cậu thoát được đâu.

Cứ thế cả hai ôm cục tức mà ngủ,ngày hôm sau tới lớp hai người vẫn không nhìn mặt nhau.

Tạ Phong Vân nhìn Lưu Hạ Thanh cả người toát lên vẻ người sống chớ gần,cậu ta lạnh run người khi nhìn bên kia Lục Yến cũng thế.

Tạ Phong Vân gãi gãi đầu lẩm bẩm:"hai đại thần lại cãi nhau rồi"

Lưu Hạ Thanh vì hôm qua đau bụng cả đêm nên không ngủ được, sáng lên lớp cậu gần như nằm ngủ cả buổi,sau khi tỉnh dậy thì được Tạ Phong Vân rủ xuống căn tin ăn cơm.

Lúc đang ngồi ăn bỗng nhiên Tạ Phong Vân kéo kéo tay cậu.Lưu Hạ Thanh nhíu mày nhìn cậu ta:"có chuyện?"

Tạ Phong Vân chỉ Lục Yến ở phía xa nói:"anh mau nhìn đi,Lục đại thần hình như đang nhìn ai đó ấy"

Lưu Hạ Thanh nhíu mày nhìn qua,sau đó nhìn theo ánh mắt của Lục Yến cậu thấy một tên con trai,gương mặt cũng coi là ưa nhìn.

Tạ Phong Vân hình như biết cậu không hiểu ra ý của cậu ta,liền nói:"chắc chắn Lục đại thần đang để ý người ta"

Lưu Hạ Thanh giật mình,cậu nhìn Tạ Phong Vân rồi nhìn Lục Yến sau đó nở nụ cười quỷ dị y như lúc nhét cà rốt vào mướp đắng vậy:"chà...trò hay rồi đây"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.