Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi+yunafr
Vừa lúc đó, trước người của cô chợt thoáng xuất hiện một bóng đen.
Hốc mắt còn nước mắt chưa kịp lau đi,cô cố khắc chế không cho nó rơixuống. Chợt ngẩng đầu lên, muốn xem người trước mặt là người nào. Khuônmặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, ánh mắt nâng lên nhìn người trước mặt,trong nháy mắt trở nên ảm đạm vô cùng.
Đứng ở trước mặt cô là một bác hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ.
Cúi đầu, nhìn người ngồi ở trên bậc thang đang co rúm lại vì lạnh, tốtbụng khuyên bảo, "Cháu gái nhỏ, trời tối rồi! Bác xem cháu đã ngồi thậtlâu! Thế nào còn không trở về a!"
"Cháu. . . . . ." Đồng Thiên Ái vừa cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.
Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ồn lớn tuổi hiền lành đứngtrước người, nâng lên khóe miệng, mỉm cười trả lời. Nhưng lại phát hiệnmình làm sao cũng không cười nỗi.
Hiện tại, nụ cười đối với cô mà nói, thật sự là quá khó khăn!
Ông bác nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cô, lại nhìn hình người phụ nữtrên bia mộ, cho là cô đang nhớ người thân. Mở miệng tiếp tục an ủi,"Cháu gái! Đây là mẹ cháu à? Cháu không nên buồn như vậy!"
"Nếu không, mẹ cháu nhìn thấy cháu như vậy, cũng sẽ không yên tâm đâu!" Nói xong, cảm khái thở dài một tiếng.
Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, từ trên bậc thang đứng dậy, vỗ vỗ bờmông, hướng về phía ông lạnh nhạt nói, "Bác. . . . . . Cháu đang chờngười. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111212/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.