Edit: Tuyết Tinh
Beta: Ha.chi
Xe chạy thẳng về phía nghĩa trang Nam Sơn, khi xe vừa mới dừng hẳng Đồng Thiên Ái đưa tay mở cửa xe rồi vội vàng móc tiền ra đưa cho tài xế,"Bác tài !không cần thối!"
Ngẩng đầu lên nhìn về bậc thang thật dài. Đôi tay ôm một đống đồ lớn, có chút kích động nhấc chân bước đi.
Khí trời còn có chút âm lãnh, lẻ tẻ mấy người cúng bái.
Cây cỏ có chút tiêu điều lạnh lẽo, ở trong gió nhẹ chập chờn, phiếm màu vàng, bộ dáng có chút đáng thương .
Đồng Thiên Ái mỉm cười đi trên đường mòn dài hẹp ở giữa hai hàng mộ, tầm mắt chính xác nhìn về phía một ngôi mộ ở phía trước không xa . Tronglòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường, bởi vì đáy mắt cô đã nhìn thấygương mặt mẹ tươi cười rồi.
"Mẹ! Mẹ khỏe không? Thiên Ái hôm nay vẫn cười! Mẹ thấy Thiên Ái có ngoan hay không đây?" Đồng Thiên Ái cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốtve bia mộ, lại phát hiện ngón tay có chút hơi run.
Trên bia mộ là hình một phụ nữ đang cười rất dịu dàng. Dường như nóivới cô: "Thiên Ái! Bảo bối của mẹ! Mẹ đều nhìn thấy! Thiên Ái của mẹ rất ngoan!"
Đồng Thiên Ái nhịn xuống sống mũi đang cay, đem trái cây đã chuẩn bị lấy ra, toàn bộ để trước bia mộ.
Còn mình quì trước mộ lặng nhìn mẹ ở trong hình, khẽ cười một tiếng,"Mẹ! Mẹ biết không? Hôm nay còn có một người, hắn nói hắn cũng muốn tớithăm mẹ!"
"Sao? Mẹ hỏi con hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111187/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.