Chương trước
Chương sau
Beta :yunafr

Tay vẫn bị anh nắm chặt, bởi vì anh đột nhiên buổng tay ra, mà trở nêntrống rỗng. Ngón tay lạnh lẽo, giờ phút này hiện ra tư thế cô đơn đếnnhư vậy.

Đồng Thiên Ái ôm anh, ngừng thở, cẩn thận chờ đợi câu trả lời của anh.

Thời gian từng giây trôi qua, đồng hồ trong phòng làm việc đổ chuông,chỉ đúng kim đồng hồ, phát ra một tiếng ''ong ong'' ------, vọng về bêntai, khoảng cách gần như vậy.

"......'' Nha? Tại sao hắn không nói lời nào?

Đồng Thiên Ái chịu đựng không ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng chợtbất an. Sẽ không phải là hiện tại anh đổi ý chứ? Tại lúc cô đáp ứng thìanh đổi ý rồi sao?

''Thiên Ái!'' Giọng Tần Tấn Dương trầm lắng vang lên trên đỉnh dầu.

''Dạ!'' Khẽ nói một tiếng, cũng là có chút xấu hổ ngẩng đầu. Nhìn thấychân mày anh nhíu chặt, gương mặt tuấn tú lộ ra biểu tình hoang mang.

Anh đang hoang mang chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự giống như mình nghĩ, đổi ý rồi sao?

Tần Tấn Dương mấp máy môi, không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhắm mặt, ấp úng hỏi, "Mẹ em....Không phải.....là đã qua đời à.....Nhưvậy......Anh đi gặp như thế nào đây....''

Cô sẽ không lại đùa bỡn anh chứ? Chẳng lẽ để cho anh đi tìm thầy sư, sau đó âm dương nói chuyện sao? Cứ như vậy, cũng không khỏi quá dọa ngườiđi

" .......''Đồng Thiên Ái im lặng, một giây sau nhếch môi, cười to lên, "Ha ha---''

''Cười cái gì!Anh đang nói thật!Không có nói đùa!'' Tần Tấn Dương vẻ mặt thành thật, gương mặt anh tuấn, không tìm được một chút ý tứ đùa giỡnnào, mà đôi mắt anh bởi vì sự nghiêm túc này mà trở nên nóng bỏng.

Đồng Thiên Ái dừng cười, cũng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh. Bốn mắtnhìn nhau, bỗng nhiên có cảm giác thật rung động, trong nháy mắt hốc mắt chợt cảm thấy nóng.

''Tháng sau là ngày giỗ mẹ em. Dẫn anh đi nhìn mẹ!'' Không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, có chút xúc động nói.

Tần Tấn Dương thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm tay của cô, trấn định nói một chữ, "Được''

Trong lòng yên lặng tính toán, còn nửa năm thì cô tốt nghiệp. Mặc dù bây giờ nói bọn họ đã như hình với bóng rồi, nhưng là vì để chắc chắn, vẫnlà nên có danh phận trước!

''Đi!'' Vừa dắt lấy tay của cô, vừa đi đến cửa, đẩy cửa phòng làm việc ra.

Đồng Thiên Ái bị anh lôi đi, lần này không có phản kháng, đi sát saulưng anh. Cũng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi, :''Tần Tấn Dương!Anh lại muốn đưa em đi đâu!''

"Mua lễ phục! Mua nhẫn!'' thanh âm Tần Tấn Dương , từ phía trước kiên định như thế bay tới.

Mua lễ phục? A! Là để mặc ở hôn lễ của người bạn kia sao? Ai? Thế mua nhẫn để làm gì đây? Chẳng lẽ làm quà tặng kết hôn sao?'

Nhưng mà chưa nghe thấy ai bạn kết hôn lại đi tặng nhẫn cả!

Quan Nghị ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn qua cửa chớp, thấyhai người nắm tay nhau, hướng thang máy đi tới. Vội vàng từ trên ghếđứng lên, mở cửa thờ đầu ra.

''Các ngươi đi đâu vậy?'' Thật là! Cũng không biết bây giờ đang trong thời gian làm việc sao?

Tần Tấn Dương không thèm quan tâm đến hắn, vẫn nắm tay cô đi tới cửa thang máy, ấn xuống, ''....''

Ngược lại thì Đồng Thiên Ái có chút ngượng ngùng, nâng lên gương mặttươi cười, ấp úng nói, ''Quan thư ký! Chúng tôi đi mua lễ phục, muanhẫn! Cho nên, nơi này liền giao cho anh giải quyết a!''

Nhìn thấy thang máy mở cửa, cô liền cùng Tần Tấn Dương đi vào thang máy. Không quên nghiêng đầu, hướng khuôn mặt đáng thương kia, làm động tác"Sorry''

Ai!Đột nhiên phát hiện, Quan thư kí thật đúng là có chút đáng thương!

Lần này, Đồng Thiên Ái không có cự tuyệt nữa.

Nâng lên khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu lên, cùng anh đường hoàng ở nơicông cộng. Dĩ nhiên, cái nơi công cộng này chỉ có một là đại sảng cao ốc Tần thị.

''.......''

''.......''

Ánh mắt của mọi người theo thang máy chuyên dụng mở ra, vẫn tò mò nhìnchăm chú vào hai người bọn họ. Đáy mắt đều tràn đầy hoang mang cùng kinh ngạc, nhưng lại không có một người, can đảm dám mở miệng nói chuyện vào lúc này.

Thậm chí ngay cả nhỏ giọng bàn tán cũng không có, bởi vì đã hoàn toàn đông cứng lại rồi.

Không phải là chưa từng thấy Tần tổng tài của họ mang tình nhân tới công ty, mà là chưa từng thấy qua thái độ này của Tần tổng tài. Đó là vẻ mặt hạnh phúc..... Cùng dịu dàng không giống thường ngày....

Mọi người chú ý, khiến cho Đồng Thiên Ái cảm thấy có một chút hèn nhát. Nhưng mà tay của cô, vẫn bị anh nắm thật chặt.

Tần Tấn Dương không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần anhnhận định là người của anh, chưa bao giờ cần người khác tới khẳng định.Nhưng là dùng sức cầm tay của cô, giống như là muốn đem sự rự tinh củamình, xuyên qua lòng bàn tay, truyền cho đối phương.

Sau đó, hai người biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Nhìn đến hai người bọn họ đi ra khỏi đại sảnh, đám người đang trợn mắthá mồm kia lúc này hoàn hồn. Thật ra thì còn có chút gái mê trai, đốivới Tần tổng tài thèm thuồng đã lâu.

"Chuyện gì đã xảy ra! Cô gái đi bên cạnh Tần tổng là ai a!'' Cô gái mang mắt kính, tức giận dậm chân.

Một người mê trai khác vội vàng tiếp lời, căm giận bất bình nói, ''Chính là cô ta! Tần tổng lại còn dắt tay của cô ta! Thật sự là hâm mộmà! Quan hệ của bọn họ là thế nào!''

''Các ngươi liền việc này cũng không biết sao?'' Lúc này, một cô gái tương đối lý trí thở dài nói.

Lời này vừa nói ra, các cô gái kia cùng nhau quay đầu lại, số lượng đànông không nhiều lắm cũng quay đầu lại. Thật sự là quá tốt! Cô bé mới vừa rồi kia, rốt cuộc là có lai lịch gì!

Đưa tay ôm ngực, gật đầu một cái, ''Nếu như không sai, thì cô ta là người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết kia!''

''Hả? -------''

''Không phải chứ? Là thật sao?''

'' Chính là cô ta sao? Dáng dấp thật bình thường! Không có điểm gì đặc biệt! Không thể nào?''

'' Người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết? Phòng làm việc tổng tài?''Một vị nhân viên nam thì thầm một tiếng, hiểu ra nói ''Cô ấy chính là'Đồng Thiên Ái'?''.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.