Tiêu Bạch Minh lái xe trở về bệnh viện đã là gần năm giờ chiều. ĐiềmĐiềm đã tỉnh từ sớm, sữa cũng đã uống, lúc này cô đang vùi đầu vào mấybản vẽ của mình. Trên giường phủ kín những tờ giấy A4, trên mỗi tờ làhình dáng mơ hồ của một người đàn ông nào đó. Cô khẽ thở dài, đem bản vẽ trên tay sửa sang lại cho hoàn chỉnh nhất, trong miệng ảo não, lầu bầu“Tại sao vẽ mãi mà không giống thế này?”
Tiêu Bạch Minh im lặng tiến đến trước giường bệnh, cúi đầu mỉm cười “Thứ gì vẽ không giống?”
“A___” Điềm Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, hốt hoảng đem hết bản vẽ trên giường giấu xuống gối, quay đầu lại nhìn Tiêu BạchMinh xấu hổ cười cười, trên mặt đỏ lên một vùng “Không có gì hết! Tiêuđại ca, không có gì cả!”
Tiêu Bạch Minh cũng không hỏi thêm, tâm tư của cô không phải là anhkhông hiểu, nhưng bắt đầ từ bây giờ anh chỉ có thể dạy cô học được cáchsống kiên cường mà thôi.
“Điềm Điềm! Em thích vẽ tranh sao?” Tiêu Bạch Minh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc hỏi.
Điềm điềm vội vàng gật đầu một cái, mang theo ước mơ của mình nói “Lúcmẹ vẫn còn sống, mẹ luôn dạy em vẽ tranh! Tiêu đại ca anh biết không emrất thích vẽ tranh!”
“Điềm Điềm! Tiêu đại ca dẫn em sang Pháp được không? Nghe nói nơi đóđược xem là thiên đường bồi dưỡng nghệ thuật. Anh cùng em đến nơi đó học vẽ!” Tiêu Bạch Minh trầm tư một hồi, ngẩng đầu lên nói với cô.
“Sang Pháp?” Ôn Điềm Diềm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111058/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.