“Thiên Ái! Không còn sớm nữa, con mau về thành phố đi. Mọi người ở đâyai cũng nhớ con! Đi ra ngoài một mình phải nhớ chăm sóc mình cho tốt nha con!”
Đồng Thiên Ái ôm lấy tay mẹ Từ, cười cười “Con biết mà! mẹ Từ, con ởngoài cũng rất nhớ mọi người ở đây! À! Còn có cơm ngon trong nhà nữachứ!”
“Mèo nhỏ tham ăn! Được rồi! Không còn sớm nữa! Mau trở về đi thôi! Nơinày đều tốt cả, con không phải bận tâm nhiều đâu!” Mẹ Từ ngẩng đầu nhìnra ngoài cổng, đã thấy Tần Tấn Dương lái xe ra ngoài. Đồng Thiên Áigật đầu, ôm mẹ Từ lần cuối “Mẹ Từ! Con đi đây!”
“Thiên Ái!” Mẹ Từ từ phía sau gọi lại. Đồng Thiên Ái ngạc nhiên quaylại, làm nũng nói “Sao vậy mẹ! Con biết rồi là mẹ Từ không nỡ xa conđúng không? Con biết mà! Con cũng thế, không nỡ xa mẹ Từ!”
“Đứa ngốc này!” mẹ Từ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói bình bình “Phảibiết giữ lấy hạnh phúc của chính mình! Không được sợ hãi!”
Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, cũng cố gắng tươi cười “Con biết rồi mẹ Từ!”
Đúng thế! Cô biết hết! Chỉ có điều cô còn cần thêm một ít thời giannữa. Chỉ một ít nữa thôi! Hiện tại tình cảm này trong cô chỉ là thích mà thôi. Chưa phải là yêu.
Đồng Thiên Ái xoay người, trong tầm mắt là sự xuất hiện của Tần Tấn Dương. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt chỉ có duynhất mình cô mà thôi, Đồng Thiên Ái vui vẻ tươi cười, nhẹ bước hướnganh đi tới.
Tần Tấn Dương thấy cô cách mình ngày càng gần, cảm thấy cô như đangchạy hướng vào lòng mình, anh vội đưa tay mở cửa xe ra. Đồng Thiên Áinheo mắt, cười cười ngồi vào trong xe. Ổn định lại ghế ngồi, cô bìnhtĩnh nói “Lái xe đi!” Chiếc xe vừa mới khởi động thì cách đó không xamột cậu bé cao gầy lon ton chạy đến, lớn tiếng gọi “Chị Thiên Ái!”
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mở to hai mắt ngạc nhiên “Là em sao? Tiểu Lượng! Sao vậy? Không nỡ xa chị Thiên Ái sao?”
“Chị Thiên Ái!” cậu bé có vẻ bất an, cúi đầu nhìn xuống, ấp úng nói“Các bạn khác đều nói chị Thiên Ái muốn kết hôn! Em nói…. Em nói…..”
“Hả? Em nói sao?” Đồng Thiên Ái kiên nhẫn hỏi lại
Cậu bé như có thêm sức mạnh, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn về phía Tần Tấn Dương “Em nói nếu như anh này dám khi dễ chị Thiên Ái, em sau nàylớn lên sẽ không bỏ qua cho anh ấy!”
Ách…. Đây là tình huống gì đây? Sao trước mặt lại xuất hiện một tình dịch thế này.
“….” Tần Tấn Dương dở khóc dở cười, không hề nghĩ đến tự nhiên lại xuất hiện “người bảo hộ bé nhỏ” này!
Đồng Thiên Ái sửng sốt, vươn tay ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy tay với cậubé “Ngốc này! Em bây giờ phải học thật giỏi, về sau mới có thể trở thành người giỏi được! Biết không?”
“Em biết rồi! Trở thành người giỏi sau đó sẽ bảo vệ chị Thiên Ái!” cậu bé quật cường nói.
Tần Tấn Dương cười cười, cố ý kích cậu nhóc “Chờ đến khi cậu trởthành người vĩ đại rồi hãy nói! Chỉ là ông trời của Thiên Ái không cầncậu bảo vệ. Có anh đây rồi!”
“Tần Tấn Dương!” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, háy anh một cái. Nhậnđược ánh mắt của cô, Tần Tấn Dương hơi nhíu lông mày, nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu hiện như con nít một dạng, giận dỗi mím môi, không nóinhiều lời.
“Tiểu Lượng!” từ phía sau, vang lên tiếng gọi của mẹ Từ. Cậu bé nghe có người gọi mình, liền quay đầu lại “Dạ!” một tiếng, sau đó nghiêng đầunhìn về Tần Tấn Dương, hừ lạnh một tiếng “Chị Thiên Ái gặp lại! Chịyên tâm, em nhất định sẽ học thật giỏi!”. Lời nói kiên định vừa xong,cậu bé liền xoay người chạy về phía mẹ Từ.
Chiếc xe lần nữa chậm rãi khởi động, Đồng Thiên Ái ngoái đầu nhìnlại, trong lòng chợt có chút ê ẩm, mặc dù vẫn biết, mọi người vẫn luôn ở nơi này, nhưng mỗi lần rời đi, không khỏi khiến lòng cô thương cảm. Cho nên, cô không dám trở lại đây. Cô sợ phải đối mặt với sự chia lìa.Đồng Thiên Ái trầm tĩnh ngồi trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu, dõitheo thân ảnh ngày càng nhỏ của mọi người, đến khi mọi thứ biên mất khỏi tầm mắt. Nhăm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa, có như thế cô mới cóthể bình tĩnh lại được. Chợt, có một bàn tay đặt lên tay cô, Đồng Thiên Ái mở mắt, nhìn người bên cạnh.
Tần Tấn Dương chăm chú lái xe, ánh mắt vững vàng nhìn về phía trước,nhưng một bàn tay lại nắm lấy tay cô, tựa như lúc này người nắm tay côkhông phải là anh vậy. Giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trước mặtcô sẽ phải phối hợp với tâm tình cô, cho nên anh làm như không có chuyện gì, không biết chuyện gì.
“A! Thiên Ái! Anh phát hiện ở chung một chỗ với em áp lực càng ngàycàng nhiều đó! Cậu bé nhỏ tuổi như thế đã muốn bảo vệ em!” Tần TấnDương có chút nhức đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi, cười cười nói.
Đồng Thiên Ái tức giận trợn mắt nhìn anh một cái “Sao nào? Bọn họ đều là cùng lớn lên với tôi. Dĩ nhiên đối với tôi là tốt vô cùng!”
“Không có! Anh đâu có ý gì đâu!” Tần Tấn Dương vội vàng đổi lời, cười hì hì nói. Tần Tấn Dương nhìn về phái trước, trầm tư nói “Thiên Ái!Tiêu Bạch Minh… Em khi nào thì nói cho anh ta chuyện của mình đây?”. Lời Tần Tấn Dương lúc này tựa như một khối đá lớn đặt ngay trái tim cô.Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, không biết trả lời anh thế nào. Anh BạchMinh….. làm sao để nói cho anh ấy biết đây… nên nói thế nào đây?
“Không biết…” cô cuối cùng cũng chỉ biết trả lời như thế mà thôi. TầnTấn Dương im lặng không nói gì, trong lòng lại có quyết định. Nếu côkhông làm được vậy thì để anh thay cô. Phải có một người đứng ra giảiquyết. Tên xấu xa đó giờ để anh đảm đương. Trong lòng đã có quyết địnhnhư thế, Tần Tấn Dương rút tay khỏi tay cô, đạp chân ga, chạy thẳng về nhà trọ. Chiếc xe một đường chạy băng băng, hướng phía thành phố thẳngtiến. Bóng đêm càng lúc càng thêm thâm trầm, trên trời cao vầng trăngkhuyết phát ra thứ ánh sáng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]