“Thiên Ái! Không còn sớm nữa, con mau về thành phố đi. Mọi người ở đâyai cũng nhớ con! Đi ra ngoài một mình phải nhớ chăm sóc mình cho tốt nha con!”
Đồng Thiên Ái ôm lấy tay mẹ Từ, cười cười “Con biết mà! mẹ Từ, con ởngoài cũng rất nhớ mọi người ở đây! À! Còn có cơm ngon trong nhà nữachứ!”
“Mèo nhỏ tham ăn! Được rồi! Không còn sớm nữa! Mau trở về đi thôi! Nơinày đều tốt cả, con không phải bận tâm nhiều đâu!” Mẹ Từ ngẩng đầu nhìnra ngoài cổng, đã thấy Tần Tấn Dương lái xe ra ngoài. Đồng Thiên Áigật đầu, ôm mẹ Từ lần cuối “Mẹ Từ! Con đi đây!”
“Thiên Ái!” Mẹ Từ từ phía sau gọi lại. Đồng Thiên Ái ngạc nhiên quaylại, làm nũng nói “Sao vậy mẹ! Con biết rồi là mẹ Từ không nỡ xa conđúng không? Con biết mà! Con cũng thế, không nỡ xa mẹ Từ!”
“Đứa ngốc này!” mẹ Từ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói bình bình “Phảibiết giữ lấy hạnh phúc của chính mình! Không được sợ hãi!”
Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, cũng cố gắng tươi cười “Con biết rồi mẹ Từ!”
Đúng thế! Cô biết hết! Chỉ có điều cô còn cần thêm một ít thời giannữa. Chỉ một ít nữa thôi! Hiện tại tình cảm này trong cô chỉ là thích mà thôi. Chưa phải là yêu.
Đồng Thiên Ái xoay người, trong tầm mắt là sự xuất hiện của Tần Tấn Dương. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt chỉ có duynhất mình cô mà thôi, Đồng Thiên Ái vui vẻ tươi cười, nhẹ bước hướnganh đi tới.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111054/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.