Đồng Thiên Ái một đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Tần thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. Cô không muốn chôn mìnhtrong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến cô khó thở. Cô muốn hítthở không khí trong lành, cần sự ấm áp của ánh mặt trời.
Đồng Thiên Ái chạy ra khỏi tòa cao ốc, ngẩng đầu lên trời, hai mắtnhắm lại. Bốn phía vang lên tiếng động cơ xe hơi, còn có âm thanh xì xào của người đi đường đang nói chuyện với nhau. Nhưng cô có thể cảm nhậnđược sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, thật sự rất ấm áp. Vơi cô như vậylà đủ rồi.
“Mẹ! Sao các bạn nhỏ khác đều có ba riêng mình Thiên Ái không có?"
“Thiên Ái… Bảo bối của mẹ”
“Mẹ! Mẹ đừng khóc. Thiên Ái về sau sẽ không hỏi nữa! Mẹ đừng khóc! Thiên Aí không thích ba… cũng không cần ba”
“Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái!”
“Thiên Ái biết… Thiên Ái thích mẹ hơn… Giống như mẹ vừa nói Thiên Ái thích nhiều người nhưng Thiên Ái là thích mẹ nhất!”
Bỗng nhiên cô có cảm giác đáy mắt lại bắt đầu ngưng tụ hơi nước.
“Xin lỗi! Xin hỏi cô là Đồng Thiên Ái Đồng tiểu thư đúng không?” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nữ êm ái.
Đồng Thiên Ái nén sự chua xót trong lòng xuống, chớp chớp mắt giấu đigợn nước nơi khóe mắt, mở to đôi mắt, tò mò xoay người lại. Đồng ThiênÁi thấy trước mắt mình cô gái nhỏ, trên mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111030/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.