Dắt tay cô từ trongphòng đến hành lang, Đồng Thiên Ái cúi đầu không dám ngẩng lên, xungquanh có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn họ, mà cô luôn có thóiquen sống " lặng lẽ". Hồi còn đi học dù có tham gia diễn kịch nhưng chỉlà người đọc lời thoại, nhìn lên sân khấu người ta diễn công chúa hoàngtử mà cô chỉ thích ở trong góc đọc lời kịch. Tại sao? Từng lặng lẽ nhưthế, nên cô không thích giống kiểu nam nữ chú ý như thế này, hơn nưa côcũng không muốn mình sẽ được chú ý.
Chấp nhận ,vẫn phải chấpnhận, từ lúc bắt đầu mẹ cô rời đi, rồi cô vào cô nhi viện này cô vẫnchấp nhận đến bây giờ. Những gì tốt đẹp đều là của người khác cô khôngcó gì cả. Oh, không đúng! Cô còn có Tiểu Tình, Bạch Minh ca, Quý đại ca, Mẹ Từ, còn có một đám các em trai cùng em gái! Hắc hắc, thật ra thì côcũng đã có rất nhiều! Làm người không thể quá tham lam, cô biết điều đó, hơn Thường Nhạc.
"Đang đi thì ngẩng đầu lên" tiếng nói trầm thấp của Tần Tấn Dương vang lên.
Đồng Thiên Ái không nói gì, chợt ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà, trên đó có treo 1 chiếc đèn thủy tinh tỏa sáng khắp phòng thật xinh đẹp.
"Không bảo em ngẩng cao như vậy, đi bình thường có được hay không?" TầnTán Dương có chút tức giận, tai sao cô gái này luôn đối nghịch với anh.
Nghe lời cúi đầu nhìn nền đá cẩm thạch bóng loáng trầm mặc không nói 1 lời.khi xe trở về nhà trọ cũng đã gần 9h tối. Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3110867/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.