Chương trước
Chương sau
Tại một khu nhà hàng khách sạn sang trọng chỉ dành cho hội viên Vip, một buổi tiệc đang được diễn ra, bầu không khí rất mờ mịt, các khách mời đều phải đeo mặt nạ trước khi tham gia vào bữa tiệc.

Chiếc Lamborghini sang chảnh màu trắng bạc với phiên bản giới hạn vừa đổ lại, thì ngay lập tức đã thu hút được nhiều ánh nhìn.

Một người con trai cao ráo mang mặt nạ vội chạy ra tiếp đón, nhanh tay mở cửa xe.

Bên trong xe, một anh chàng điển trai băng lãnh vừa bước ra, liền bị doạ giật mình, đấm thẳng vào mắt người kia, hét to.

"Chu Tử Quân, cậu dám doạ tôi?''

“Cố nhị thiếu gia của chúng ta, gan trở nên bé lại từ bao giờ thế?" Chu Tử Quân vừa cười ha hả nói vừa tháo chiếc mặt nạ ra, xoa xoa bên mắt trái vừa bị đánh.

"Này Cố Cao Lãng, cậu biết tôi rồi, sao cậu còn đánh?” Dù lực tay cũng không mạnh lắm, chỉ hơi đau đau. Nhưng Chu tử Quân vẫn cảm thấy ấm ức, không nhịn được mà nói.

“Nếu không phải là cậu, thì đôi mắt đó giờ đã nằm dưới gót giày tôi rồi đó.” Cố Cao Lãng không mặn không nhạt, nhếch mép nói.

Chu Tử Quân trừng mắt gục gật, vì hắn ta cũng nghĩ vậy.

"Cậu đeo cái quỷ gì thế kia?"

Hắn ta không vội đáp lời, đặt nhanh chiếc mặt nạ khác vào tay Cố Cao Lãng.

"Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật do chính tay Chu Tử Quân tôi thiết kế đấy, nhập gia thì phải tùy tục. Nhanh mang vào đi."

"Tôi cũng phải mang à?''

"Nếu cậu muốn bị đám con gái bên trong, chảy nước dãi quấn lấy thì có giỏi cậu đừng mang."

“Hôm nay tôi không giết người.” Cố Cao Lãng nhận lấy chiếc mặt nạ, với giọng điệu lười biếng.

“Cậu đúng là biến thái, có gái mê mà chê.”

Buổi tiệc nhanh chóng đã bắt đầu. Mọi người quẩy tung bừng, lúc này khi đã có hơi men, họ nhốn nháo bắt cặp nhau khiêu vũ này nọ, trong sự thần bí. Chu Tử Quân thấy ông bạn của mình chỉ ngồi uống rượu ở quầy, mặc cho anh có muốn hay không, liền chạy qua ghì tay anh nhập cuộc góp vui.

“Cậu muốn bị đánh nữa à?”

"Tìm bừa một em đi, cậu muốn làm đường tăng thật sao?" Vừa dứt lời hắn ta liền ôm eo một người phụ nữ đúng gần bên vừa khiêu vũ vừa chiếm tiện nghi từ cô ta, không biết đối phương là ai, lại càng khiến hắn có chút kích thích.

Cố Cao Lãng liền cười lạnh. "Cậu nghĩ tôi là cậu chắc, nham nhở."

Chuyện gì đến sẽ đến.

Chưa kịp quay đi, một cô gái ở đâu bất ngờ xong tới, nồng nặc mùi rượu, nghiêng ngã không đứng vững, ôm chặt lấy anh, vừa đánh vào người vừa mắng anh một cách thậm tệ.



"Cái tên khốn nhà anh, anh là cái thứ bạc tình, rác rưởi thối tha, miệng thì nói yêu tôi, sau lưng thì lại lên giường với người phụ nữ khác, đánh cho chết anh này.”

Cô gái hét rất to, áp cả tiếng nhạc nền, nên lúc này tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía họ, Cố Cao Lãng cảm thấy ngơ người, anh đâu có quen cô ta, anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tống An Kỳ, tôi nói cho anh biết, Hạ Nhược Hi tôi hôm nay, nhất định phải nói lời chia tay với anh trước, Tống An Kỳ anh không có tư cách nói bỏ tôi. Nghe rõ chưa hả?"

Cố Cao Lãng thở dài, anh cũng chẳng muốn so đo với người say, kiên nhẫn giải thích. “Cô em nhận nhầm người rồi.”

“Bốp..!”

Cô gái vốn chẳng thèm nghe, một tát tay ngay lập tức đã bay thẳng vào mặt vô cớ.

Chu Tử Quân há hốc cả mồm, tưởng chừng như đã rơi xuống đất, còn cả sảnh người thì nhốn nháo cả lên.

Đây là cây muốn yên mà gió chẳng chịu ngừng sao.

Một cú đánh như trời giáng, đến máu cũng đã rỉ ra khóe miệng. Cố Cao Lãng liền tức điên người, ném chiếc mặt xuống đất, hét to. “Thiệt là tức quá mà, cô chán sống rồi hả?”

Chu Tử Quân sợ đến sắp tè ra quần.

Cô gái cũng bị anh làm cho giật mình, nhưng cũng không nhượng bộ. "Anh hung hăng cái gì, Hạ Nhược Hi tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu à nha. Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ sợ anh hả?"

Cao Lãng có một chút ngạc nhiên, cô là người đầu tiên dám ăn nói với anh như vậy, đến anh nổi cáu cũng chẳng sợ, còn dám quát lại anh.

Cô liền vứt chiếc mặt nạ cố tình muốn hơn thua với anh.

Chiếc mặt vừa bay đi, Cố Cao Lãng ngây người, trước ánh đèn mờ ảo, vẫn không thể dìm nổi nhan sắc thanh thoát của người con gái này.

Lúc này người đàn ông trung niên đi cùng Hạ Nhược Hi liền trừng to mắt, khi thấy cô vừa đánh vừa mắng người. Vì hôm nay cổ họng ông ta không được khỏe, nên Hạ Nhược Hi phải luôn tiếp rượu thay cho ông ta, nên cô uống có hơi nhiều.

Ông ta vội bước qua định ngăn lại thì Hạ Nhược Hi liền vung tay, làm ông ta ngã nhào, cô đứng nghiêng ngã vịnh tay vào bâu áo anh, kề sát mắt lại nhìn.

Cố Cao Lãng không chút biểu tình, hoàn toàn đứng yên cho cô ngắm nghía.

Nếu trước mắt anh lúc này là một người nào đó, anh nhất định đã bẻ xương, rút gân cho hả dạ. Tuy anh không đánh phụ nữ, cũng không quân tử tới mức đó, nhưng người con gái này thì...

Hạ Nhược Hi đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi cao vút, nheo nheo đôi mắt. “Anh đâu phải là Tống An Kỳ? Anh đẹp trai hơn anh ta gấp trăm gấp gấp ngàn lần.”

“Ừm..!” Cố Cao Lãng nhếch mép, ghé sát tai cô chỉ nói đúng một chữ. Âm thanh ngân dài, còn phá phách phả hơi thở đầy ma mị vào tai cô, khiến Hạ Nhược Hi rùng mình, thẳng tay đẩy anh ra, vì quá say nên hơi chao đảo.

Người đàn ông thấy vậy, liền đón lấy cô, gục gật nói xin lỗi không ngừng.



“Ngại quá, ngại quá. Thành thật xin lỗi! Hôm nay thư ký tôi uống nhiều quá nên có chút mạo phạm, thành thật xin lỗi cậu nha."

Ông ta nói huyên thuyên lời xin lỗi, rồi dìu Hạ Nhược Hi rời đi.

"Cô lại gây hoạ rồi, thiệt là.''

“Xin lỗi giám đốc, tôi say quá rồi.”

Chu Tử Quân lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng cho người giải tán hiện trường, vừa định đuổi theo, liền bị Cố Cao Lãng ngăn lại.

"Cậu biết cô gái đó là ai không?"

"Hả?" Hắn ta liền ngây ngốc.

Thật sự chưa kịp tiêu hóa được cung bậc cảm xúc thất thường của ông bạn tính tình quái gỡ này, rõ ràng vừa nãy còn muốn giết người ta. Giờ lại là vẻ mặt gì đây. Nhưng cũng không dám chậm trễ mà tiếp lời.

“Cô ấy thì tôi không biết, nhưng người đàn ông vừa rồi, hình như là giám đốc của Khang Dụ, công ty lần trước cậu nhờ tôi đại diện thu mua đấy.”

“Thế à.”

Cố Cao Lãng cau mày, đưa ngón tay lên quẹt nhẹ vết máu. Nhìn theo hướng cô gái, khoé môi anh nhẹ cong lên, nụ cười như có như không.

"Hạ.. Nhược.. Hi...”  Anh chậm rãi nhấn mạnh tên cô, khắc ghi từng chữ ở trong đầu. “Tôi cũng không phải người dễ bị bắt nạt, nhất định sẽ đòi lại từ em, cả vốn lẫn lãi.”

Chu Tử Quân quơ quơ tay qua lại trước mặt anh bạn của mình.

"Này, hôm nay cậu đổi tính rồi ạ? Hay là đang suy tính gì đó? Đừng nói thích người ta rồi nghe?" Chu Tử Quân bỗng hét to, kiểu như nói cho vui.

Cố Cao Lãng không nói không rằng, gạt tay hắn sang một bên, bước thẳng một mạch ra ngoài.

Hắn ta liền đuổi theo. "Cậu đi đâu thế?''

"Đi về. Chưa đủ mất mặt sao mà còn ở lại."

Cửa xe của chiếc Lamborghini nhanh chóng được trợ lý của anh mở ra, trước khi Cố Cao Lãng ngồi vào xe, bất ngờ phán lại một câu, làm cho hắn ta có chút ngu người hết mấy giây.

''Tôi không thể thích à?”

Không cho hắn ta kịp nói gì thì xe đã vụt đi mất.

“Ôi mẹ ơi! Tôi có nghe nhầm không thế.”  Chu Tử Quân ôm đầu hét to.

Hắn ta không thể tin nổi, lời này lại được thốt ra từ miệng của Cố Cao Lãng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.