Chương trước
Chương sau
Cố Cao Lãng không biết tại sao Hạ Nhược Hi lại biến mất như vậy, anh chạy đi tìm cô đến sắp phát điên lên, thì thấy cô đứng ở lan can bên bờ hồ anh liền thở phào nhẹ nhõm chạy qua ôm chầm lấy cô.

“Nhược Hi, em làm anh sợ quá. Sao tự nhiên ra đây chi vậy?” Anh nói hôn lên mái tóc cô, cởi chiếc áo vest ra khoác lên người cô, vì lúc này khí trời có se se lạnh.

Hạ Nhược Hi không đáp lời xoay mặt về hướng khác, đôi mắt cô đỏ hoe, chiếc mũi nhỏ cũng đã phím hồng cùng những tiếng nấc, rõ là đã khóc.

“Sao em lại khóc, ai dám bắt nạt em nói anh nghe” Cố Cao Lãng nói xoay người cô lại ghì sát vào anh, gương mặt hiện rõ sự lo lắng.

“Anh đi vào với cô gái đó đi, đừng có chạm vào em ” Hạ Nhược Hi nói đẩy anh ra nhưng lực tay quá yếu căn bản không đã động được anh.

“Cô gái nào?” Cố Cao lãng vừa dứt lời liền cười ha hả, dường như anh đã hiểu được vì sao cô lại giận dỗi như thế

“Em nói tiểu Huệ?”

Hạ Nhược Hi liền nổi điên anh còn dám gọi tên cô gái đó trước mặt cô, cô cong chân giẫm mạnh giày cao góp lên chân anh, thoát ra khỏi anh quay người đi.

“Em..”

Cố Cao Lãng chưa kịp nói gì, Hạ Nhược Hi đã ném đôi giày cao gót về phía anh, chân trần thon nhỏ bước đi không thèm ngoảnh lại

“Ghen rồi..” Anh nhỏ giọng khóe môi khẽ cong lên bỏ đôi giày cao gót xuống, chạy theo bế xổm cô lên, mút lấy đôi môi cô càng quấy.

Hạ Nhược Hi vùng vẫy đẩy anh ra không thỏa hiệp, nhưng nụ hôn mạnh mẽ đầy mị lực khiến cô không thể chống cự. Cố Cao Lãng bất ngờ dừng lại khi những giọt nước mắt uất ức chảy dài.



“ tiểu Huệ là em gái anh ”

Cố Cao Lãng vừa dứt lời Hạ Nhược Hi liền ngơ ra

“Em gái” Cô khó khăn nặn ra hai chữ

Cố Cao Lãng gục gật “Vợ anh biết ghen rồi.”

Hạ Nhược Hi liền xấu hổ bưng mặt trốn vào ngực anh.

“Định ra mắt em với mọi người, mặt mày tèm lem kiểu này chắc về nhà làm ấm giường thôi” Cố Cao Lãng thấy cô không khỏi chăm chọc.

Hạ Nhược Hi xấu hổ đánh vào người anh.

“Anh thật sự rất vui” Cố Cao Lãng nói rồi đặt cô ngồi lên thành lan can

“Á..” Hạ Nhược Hi giật mình hét lên một tiếng, níu chặt vai anh cố định.

“Anh thật sự chán ghét cái cảm giác giống như vụng trộm. Rõ ràng là em cũng yêu anh mà có phải không? ” Cố Cao Lãng nói mà đôi mắt có chút phím hồng, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu cô thật sự biến mất như thế..

Hạ Nhược Hi có chút bất ngờ, bình thường anh luôn thả thính cợt nhã cô không ngờ lại.., hóa ra là anh không muốn tạo áp lực cho mình, miệng cứng lòng mềm, ngoài lạnh trong nóng, cô chưa bao giờ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh như lúc này, chân thành có.. lo sợ có..

Cố Cao Lãng vùi mặt vào ngực cô, Hạ Nhược Hi vòng tay ôm chặt lấy anh, cảm giác hạnh phúc này rất khó tả khiến cô không thể nói thành lời cứ thế mà nước mắt lăn dài trên má, không biết là thật hay là mơ, nhưng cô không muốn trốn tránh nữa vì dường như cô thật sự đã yêu anh mất rồi, nếu thật sự là mơ cô nguyện sẽ không bao giờ thức tĩnh.

Cả tiệc người đều không thể tin vào mắt mình, không phải Cố nhị thiếu gia rất ghét phụ nữ đến gần mình sao, nhưng lúc này đúng là một khoảnh khắc hy hữu chưa từng thấy.



Không ngờ cô gái xinh đẹp vừa rồi lại người của Cố nhị thiếu gia. Cũng may vừa rồi họ không làm chuyện gì quá phận, nếu không chọc phải người phụ nữ của ngài ấy thì chắc chết không toàn thay rồi.

Hai trợ lý của anh chỉ đứng cúi đầu cười, thật sự chỉ có những lúc boss ở cạnh phu nhân, họ mới nhìn thấy được mặt dịu dàng này của anh, cũng là lúc dễ sống nhất. Họ không dám tưởng tượng nếu đến giờ vẫn không tìm thấy phu nhân thì họ sẽ thảm đến mức nào, nghĩ thôi mà không khỏi tạ ơn trời đất.

Nhìn anh thế này mà trên dưới Cố gia vui đến không khép lại được miệng, Lộ Mai không ngờ cuộc đời này của bà lại có thể thấy được cảnh tượng này.

Cố Chấn Nam gục gật một mình “ Cuối cùng cũng chịu mang về cho ông một đứa con dâu”

Cố Cao Tùng trừng mắt khó chịu nhìn mọi người “Tưởng con cháu Cố gia chỉ có mình nó thật sao mà ”

Cố Lân cảm thấy hài lòng, đây thật sự là món quà ý nghĩa, hôm đó ông gọi đến còn tưởng là cháu trai ông nói đùa. Đây cũng chính là mối vướng bận trong lòng ông, cái gì cũng không thiếu.. chính là thiếu phụ nữ. “Tốt thật” Ông nói rồi cho Cố Huệ di chuyển xe vào.

-----------

Trong suốt bữa tiệc ai cũng trầm trồ, ngưỡng mộ có, ganh tị có. Người con gái này không biết có tài đức gì mà lại có thể khiến Cố nhị thiếu gia thay đổi như vậy.

Chu Tử Quân vì bận chút việc nên đến trễ, nhìn thấy biểu cảm của mọi người lúc này, anh ta cảm thấy mình đã bỏ lỡ một cái gì đó rất hay ho thì phải.

------------

-----------------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.