Tình cảm của Chân Chân dành cho Wagner càng ngày càng sâu đậm. Hiện tại Wagner đã trở thành trung tâm trong cuộc sống của cô, mỗi ngày cô đều vây quanh anh, thậm chí tự cảm thấy rằng chỉ vì mình anh mà sống. Wagner có thể đắm chìm vào cơn mê kích tình, sống mơ mơ màng màng, hồn nhiên quên béng tất cả, bao gồm cả tình cảnh đầy nguy hiểm, nhưng Chân Chân thì không thể nào quên được. Cô không quên anh giờ còn đang bị rất nhiều người đuổi giết, không quên bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng mất mạng, càng không quên nổi giả thiết nếu cô mất anh thì sẽ lại trở thành một cô nhi, tứ cố vô thân, giữa thế gian chẳng còn ai để nương tựa nữa. Mỗi ngày nghĩ tới những điều này, Chân Chân đều cảm thấy cuộc sống bình an hiện tại chỉ như một giấc mơ, lúc nào cũng có thể tan biến. Bữa trưa hôm nay có spaghetti, Chân Chân đang ăn cơm với Wagner. Cô chỉ ăn được chút ít, còn Wagner ngồi đối diện thì ăn say sưa ngon lành như hổ đói. Bỏ nĩa xuống, cô hỏi: “Anh à, anh không thấy lo ư?” “Lo cái gì?” “Ở ngoài còn rất nhiều kẻ đang đuổi giết anh đấy! Sao anh cứ thờ ơ mãi vậy?” Trông anh ăn ngon, ngủ ngon, ngày ngày trôi qua thoải mái nhàn hạ, cô thật sự rất kinh ngạc. Trong tình cảnh đầy ắp nguy hiểm rình rập mà anh vẫn có thể ăn, có thể ngủ, không buồn cũng chẳng lo ư? “Anh phải lo cái gì chứ?” Wagner miệng vẫn nhai, tiện tay cầm ly nước nho bên cạnh uống một hớp. “Anh không sợ bị bọn họ đuổi tới cửa à?” “Không sợ, chúng chẳng giết được anh đâu.” Uống xong nước nho, anh lại đút một nĩa spaghetti vào miệng. “Muốn giết anh, chúng còn chưa đủ tư cách.” “Anh không sợ nhưng em…” “Em sao?” Wagner miệng nhồm nhoàm nhai mì, lúng búng nói chuyện nhưng lời ra khỏi miệng vẫn rất rõ ràng, chuẩn âm. “Em… em… em sợ!” Chân Chân đột nhiên thút tha thút thít: “Em không muốn anh chết…” Nhớ tới ông nội từng trút hơi thở cuối cùng trước mặt mình, vành mắt cô lập tức đỏ ửng lên. “Anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì? Trước kia em còn hùng hồn tuyên bố vậy cơ mà?” Tự nhiên giờ lại sợ? “Hai cái đó… không giống nhau!” Chân Chân vẫn hơi nghẹn ngào. “Khi ấy em không sợ nhưng giờ… em sợ lắm… không như hồi đó nữa…” “Sao lại không giống nhau?” “… Chính là không giống nhau thôi!” Tuy nhiên giống ở đâu thì cô không chỉ ra được. Lúc đầu, cô và anh chỉ như hai người xa lạ. Anh có bị đuổi giết hay không, có mất mạng hay không, cô chẳng quan tâm lắm, vì cô chỉ là một người ngoài cuộc và người những tên kia muốn giết là anh chứ không phải cô nên cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Suy nghĩ này nghe có vẻ ngây thơ nhưng quả thực lúc ấy cô cho là thế. Tuy nhiên bây giờ cả hai đã không còn là người xa lạ nữa rồi. Sau khoảng thời gian sống chung này, anh thậm chí còn làm cô thấy gần gũi và ỷ lại hơn cả ông nội, vì thế nên cô càng không mong anh xảy ra bất trắc gì. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện anh có thể sẽ bị những tên kia tìm được, bị chúng giết chết, cô sẽ sợ hãi tới phát run, sợ tới đánh mất cả bản thân. Tình cảm thăng hoa thường thường sẽ làm tâm tình trở nên biến hoá. Cô không biết nếu Wagner chết rồi thì trên đời này cô phải ai dựa vào để sinh tồn? Không có anh cho cô ỷ lại, cô có thể tự dựa vào bản thân để tiếp tục sống không? Mất anh, cô chẳng những không còn chỗ dựa, lâm vào muôn vàn khó khăn mà còn cô đơn lạc lõng! Vốn cô không có bố mẹ, hiện tại ông nội cũng mất rồi, nếu như cả anh cũng bỏ cô mà đi, cô sẽ chẳng đời nào chịu đựng được sự thống khổ đó, nhất định cô sẽ điên mất, tuyệt vọng, thậm chí là theo bước anh, cùng chết. Trừ những nguyên này ra, Chân Chân vẫn thấy còn có một cái gì đó sâu xa và phức tạp hơn. Không muốn anh chết, không mong anh gặp chuyện chẳng lành, rốt cuộc nguyên do là đâu? Tạm thời cô vẫn không hình dung ra được. “Anh không sao.” Lời của Wagner vừa giống như an ủi, vừa giống như bảo đảm. “Chưa tới hai ngày sau Mark sẽ làm xong hộ chiếu cho em, anh sẽ mang em về nước, lúc đó chúng ta sẽ an toàn. Em không cần sợ, cũng chẳng cần đề phòng lo lắng gì cho anh đâu.” “Hả? Anh này, anh định dẫn em về nước với anh thật à?” “Ừ.” Chân Chân kinh ngạc rưng rưng mở to mắt, kích động toe toét cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng. “Anh nói dẫn em về nước làm em vui đến thế à?” Vừa khóc vừa cười, trông như một đứa ngốc ấy! “Em… em… em tưởng anh sẽ không dẫn em đi… chỉ quay đầu và… quẳng em lại một mình ở Bagdad… rồi bỏ đi mất…” Giọng cô càng nói càng ngậm ngùi, hệt như khung cảnh ấy đang diễn ra trước mặt mình vậy. “Sao có thể chứ? Trong mắt em anh là người đàn ông không có trách nhiệm thế ư?” Anh bất mãn véo véo mũi nhỏ của cô. “Em chỉ…” “Ông nội em giao em cho anh, anh cũng đã hứa với ông, tất nhiên sẽ không bỏ rơi em.” Chân Chân nghe anh nói vậy thì vốn nên thấy vui mới đúng, thế mà chẳng hiểu sao đáy lòng đột nhiên mất mát nặng nề. Hoá ra chỉ là vì trách nhiệm ư? Hứa với ông nên mới mang cô về nước… tất cả chỉ là vì trách nhiệm thôi sao? Ừ… cũng đúng! Nếu không phải là vì trách nhiệm thì còn có thể là vì cái gì? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lòng Chân Chân vẫn thấy nghẹn ngào, buồn rầu, không vui. Ba ngày nữa lại thấm thoát trôi qua. Mấy ngày nay Mark không có thời gian xuống tầng hầm. Bình thường hắn vốn rất bận, trừ Huyền Nhật ra còn có nhiều chỗ kinh doanh khác làm hắn hao tâm tổn sức. Hắn không đến càng khiến Wagner mừng rỡ. Chẳng ai đến quấy rầy anh và Chân Chân hoan ái nữa rồi! Lần tiếp theo Mark xuất hiện ở tầng hầm là lúc mang hộ chiếu của Chân Chân tới. Wagner nhận lấy hộ chiếu, nhìn lướt qua tấm ảnh trên đó. Mặc dù bề ngoài Chân Chân bình thường, đánh giá khách quan thì dừng ở mức dễ nhìn nhưng không ngờ trông lại có vẻ rất ăn ảnh, bộ dạng đã nhỏ hơn so với tuổi thực rồi mà qua ảnh lại càng nhỏ hơn, giống như là trẻ mãi không già vậy, non thực không cách nào tả nổi! “Hộ chiếu của cô ấy tôi giúp cậu làm xong rồi, lúc nào cậu định về nước?” Vấn đề này Mark hỏi đi hỏi lại nhiều lần đến nỗi làm Wagner phát ngán rồi, giống như là không còn đủ nhẫn nãi mà chứa chấp anh, muốn đuổi anh đi vậy. Chỉ riêng Wagner vẫn rõ, Mark chỉ đơn giản suy nghĩ cho anh, muốn anh sớm rời khỏi Bagdad, thoát khỏi vòng vây bị người người đuổi giết. “Mark, giúp tôi một việc nữa, đặt hai vé máy bay về Dolly hi Mia.” “Không thành vấn đề!” Mark hớn hở đáp ứng, dường như đây là câu đồng ý nồng nhiệt nhất mà trước nay hắn nói với Wagner. Cũng chẳng phải trước đây hắn không nồng nhiệt nhưng lần này hình như hơi nhỉnh hơn một tí. “Mark, mấy ngày nay… làm phiền cậu.” Wagner cầm trong tay hộ chiếu của Chân Chân, chân thành biểu đạt sự biết ơn của mình. Mark vỗ vỗ vai anh, nói: “Phiền gì mà phiền! Bạn bè với nhau, làm gì phải khách sáo thế?” “Về sau nếu cậu tới Dolly hi Mia nhất định phải báo cho tôi một tiếng. Chỗ ở, ngày ba bữa, tôi bao hết!” “Đương nhiên! Khẳng định không tha cho cậu đâu!” Hai người cười ha ha. Có một người bạn như Mark, Wagner quả rất may mắn. Ngày mai phải rời Bagdad mà quần áo của Chân Chân chỉ có mấy bộ dành cho vũ nữ thoát y mặc. Bởi tầng hầm hiếm người, bình thường cũng chỉ có hai người bọn họ, trừ thỉnh thoảng Mark tới chơi và nhân viên phục vụ đưa cơm xuống nên ăn mặc mát mẻ cũng chẳng sao. Tuy nhiên mai phải ra sân bay rồi, anh đâu thể nào để cô mặc một bộ quần áo che chẳng được mấy tấc thịt trên người chứ? Trước kia chẳng bao giờ anh nói mình là người rộng rãi, bởi đơn giản chính anh không phải loại người đó. Anh chẳng thừa chút rộng rãi nào để có thể cho phép cô gái của mình ăn mặc sexy giữa nơi công cộng, lồ lộ ra cho người ta thấy! Cơ thể trắng nõn non mềm của Chân Chân vì sao phải để cho thằng khác dòm? Trừ anh ra, bất cứ ai cũng không xứng! Sau khi Mark đưa hộ chiếu xong và rời đi, Wagner lôi Chân Chân lên giường hung hăng làm một lần, thẳng cho tới lúc cô ngất lịm đi. Thừa dịp cô ngủ say, anh rời khỏi tầng hầm, ra ngoài đường tới một cửa hàng quần áo, kỹ càng lựa chọn cho Chân Chân một bộ quần áo thích hợp. Cái kiểu “thích hợp” của Wagner chính là… trừ mặt ra, cổ, hai tay, hai chân, chỗ nào cũng không được lộ nữa! Chẳng những ống tay áo dài ngoằng, gấu váy cũng phải phủ mắt cá chân, ngay cả nữ tu sĩ cũng chẳng ăn mặc bảo thủ tới vậy! Vui vẻ tính tiền, bỏ quần áo vào túi nylon, anh hớn hở trở về Huyền Nhật. Đột nhiên giữa đường bỗng có hơn hai mươi tên đàn ông bao vây anh tứ phương tám hướng. Không phải chứ? Hai lần ra ngoài mua quần áo cho Chân Chân thì cả hai lần đều bị hội đồng? Là số anh quá xui hay là số chúng quá hên đây? Cầm đầu hai mươi mấy tên này cũng là tên cầm đầu lần trước, chỉ có điều hôm nay hắn không mặc áo sơ-mi màu gỉ sét nữa mà mặc một chiếc sẫm màu. “Lại gặp rồi, trùng hợp nhỉ?” Ngày mai Wagner về nước rồi, rốt cuộc chẳng cần lo đánh đấm với bọn ruồi muỗi này nữa, vậy nên anh khó có lúc tốt bụng, mỉm cười nhạo báng: “Trông mấy người rất có tinh thần đấy!” “Điện hạ, ngài cũng vậy, rất có tinh thần.” Tên cầm đầu đáp trả. “Tụi mày còn không chịu ngừng đuổi bắt tao sao?” Thật cố chấp! “Ngày nào chưa bắt được điện hạ, chúng tôi sẽ không buông tha.” “Haizzz…” Xem ra trận ác chiến hôm nay không thể tránh khỏi rồi. Thực sự một chút Wagner cũng chẳng muốn đánh nhau. Anh tình nguyện hao tổn thể lực và tinh lực của mình trên người Chân Chân chứ chả phải lũ đầu trâu mặt ngựa này. Như thế quá lãng phí! “Được rồi! Muốn bắt tao… thì xông lên đi! Xem xem bản lĩnh của tụi mày có bao nhiêu!” Dù là một chọi hai mươi hay một chọi một gì Wagner anh cũng có thể thành thạo ứng phó hết. Đầu óc bay xuống dưới tầng hầm, nơi Kiều Chân đang mê man, lúc này Wagner chẳng muốn tốc chiến tốc thắng nữa, càng không muốn có vết thương xuất hiện trên mình, đỡ làm cô nhóc kia lại phải lo lắng. Vì vậy trong khi đánh nhau, anh che mặt rất kỹ, dao găm đâm tới cũng là né trước rồi mới xử lý sau, còn túi nylon quần áo của Chân Chân được anh siết thật chặt. Tình huống bất lợi như trên làm tay chân anh bị trói buộc, đánh không được lưu loát, ngực bị đấm cho một cú. Đau thì có đau, may xương phổi vẫn chưa sao. Từ khi biết đánh nhau tới nay, Wagner chưa từng phải băn khoăn nhiều thế này bao giờ: không muốn bị thương trên mặt, không muốn bị thương trên người, còn không muốn làm mất túi quần áo mua cho Chân Chân như lần trước nữa. Vòng vây lần này giải quyết quá tốn thời gian, cũng là lần giằng co lâu nhất từ trước đến nay của Wagner, vừa không dám động tay động chân nhiều vừa làm mất phong độ cực kỳ. Vất vả thoát khỏi đám người kia, Wagner trở lại tầng hầm, trên người tuy không thể nhận ra rằng chủ nhân của cơ thể này vừa ẩu đả xong một trận với hơn hai mươi tên nhưng ở dưới lớp quần áo thì có vô số vết bầm, anh đành âm thầm cắn răng chịu đựng. Tầng hầm vẫn giống như trước lúc anh đi, chỉ là không thấy bóng dáng Chân Chân đâu. Giật mình buông túi nylon trong tay, anh tìm xung quanh. Phòng vệ sinh… không có! Nhà kho… không có! Đương tính lên lầu mở rộng phạm vi tìm kiếm thì Chân Chân vừa lúc xuất hiện ở cửa cầu thang, vẻ mặt rầu rĩ. “Em chạy đi đâu đấy?” Wagner ngước nhìn, trước mừng rỡ rồi sau lại nổi giận, giọng nói nghe có vẻ hơi hờn dỗi. Vừa rồi không thấy Chân Chân, lòng anh vô cùng loạn, thay vì nói hờn dỗi, có thể nói là lo sợ cũng không sai. “Em…” Chân Chân nhìn thấy anh, vẻ rầu rĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt bay biến. “Anh! Em… em… em tỉnh lại phát hiện anh không có ở dưới tầng hầm, còn tưởng rằng… anh không quan tâm tới em nữa… bỏ em đi một mình! Em… sợ lắm, đành lên lầu tìm anh Mark.” Cô kích động nhào vào ngực anh. “Anh không đi… Thật tốt quá! Anh à, anh không có bỏ Chân Chân lại, Chân Chân rất mừng. Anh Mark nói với em anh không đi đâu, bảo em cứ an tâm trở về phòng đi, may mà đúng lúc anh về thật. Lúc đó em còn không tin lời anh Mark nói, giờ…” Vừa trông thấy Wagner, cảm giác an toàn ngay lập tức ngập tràn trong cô. “Đồ ngốc!” Wagner ôm đáp lại cô, giận dỗi biến mất, chỉ còn lại lớp mật ngọt ngào đọng ở đáy lòng. “Anh đã nói rồi, anh sẽ không bỏ em lại, lời của anh không đáng tin vậy à?” Anh dịu dàng vuốt sống lưng cô. “Ngày mai anh mang em về Dolly hi Mia, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại, em phải tin anh.” “Ngày mai? Ngày mai anh dẫn em đi với anh sao?” Bấy giờ Chân Chân không chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng yên tâm mà cả trái tim cũng vui sướng đến tột đỉnh, vì thế nên càng dùng sức ôm lấy anh. Cô nhóc chủ động yêu thương ôm ấp, mặc dù rất làm người ta khoái chí nhưng đáng tiếc cô ôm chặt quá, hôm nay cảm giác khoái chí của Wagner kém rất xa so với cảm giác đau đớn ê ẩm trên người. Cô mạnh mẽ như vậy làm đụng tới rất nhiều vết bầm trên người anh, hơn nữa ban nãy ngực còn bị tống cho một cú, vẫn đau tới nghẹt thở, cô lại còn hung hăng nhào vào lòng anh khiến anh đau đến mức muốn rên thành tiếng. Nhưng dù đau cỡ mấy, Wagner vẫn làm như không có việc gì, nụ cười trên mặt tươi roi rói, còn dùng sức ôm cô trở lại, dường như rất thoả mãn với sự nhiệt tình cô dành cho mình. Cả buổi chiều, Wagner đều dành thời gian cho Chân Chân. Vì không muốn để Chân Chân biết mình bị thương, anh không cởi quần áo, chỉ kéo khoá quần của mình rồi ôm Chân Chân không ngừng “phi nước đại”, từ “một chút xíu thôi” kéo thành “đến tận năm giờ chiều”. Trước khi ăn cơm tối, anh lôi Chân Chân đã mệt mỏi rã rời lên giường làm một lần nữa, nói oai là: “Trước khi ăn cơm, vận động chút cho thèm ăn!”. Sau khi ăn xong rồi lại kéo cô ra làm thêm lần nữa, lần này thì bảo: “Có lợi cho tiêu hoá!” Chân Chân bị anh chơi đùa tới chết đi sống lại, liên tục vận động đến nỗi hơi sức để nhấc đầu ngón tay cũng chẳng có. Hơn bốn giờ tiếp theo, trừ lúc Wagner phải đứng dậy quấn chăn cho hạ thân để đến cầu thang lấy cơm tối từ tay nhân viên phục vụ ra, phân thân của anh trước sau chưa từng rời khỏi cơ thể Chân Chân. Chân Chân giống như lúc sáng, bị Wagner giày vò tới nỗi mê man, chẳng có bất cứ khái niệm giờ giấc nào, ngủ li bì. Wagner cố tình để cô phải như thế, mỗi khi cô mơ mơ màng màng thì anh sẽ ngừng lại nghỉ một lát, đến khi cô hơi hơi tỉnh táo lại thì lại đè người ta ra tiếp tục cố gắng. Cũng chẳng phải bất tỉnh thực, Chân Chân giống như bị nhấn chìm trong từng đợt cao trào, hoàn toàn trầm luân và lạc mình trong bể dục tình. Mặc dù hai người đã sớm làm trọn một buổi chiều nhưng dường như Wagner vẫn không thoả mãn lắm, lại đè Chân Chân trên ghế salon phát tiết thêm lần nữa, xong bấy giờ mới chịu kéo khoá quần lên, ngồi vào bàn ăn, sảng khoái tinh thần dùng bữa. Chân Chân chẳng còn chút hơi sức, Wagner hiếm khi thể hiện chút săn sóc, giúp cô thay bộ quần áo nữ tu sĩ mà mình đã đặc biệt chọn cho cô, bọc cơ thể cô kỹ tới nỗi không có kẽ hở nào, rồi anh ôm cô cùng ngồi xuống, mình ăn một miếng lại đút cho cô một miếng, mình uống một hớp lại mớm cho cô một hớp. Một bữa cơm ăn gần cả tiếng đồng hồ, anh vừa đút vừa mớm cho cô vừa khiêu khích các bộ phận trên cơ thể cô, đùa giỡn cô tới tận cùng. Chân Chân rất xấu hổ cũng rất bất đắc dĩ, lại chẳng có hơi sức đâu từ chối anh nên đành đỏ mặt yên lặng ăn nốt bữa tối của mình. Ăn tối xong, điện thoại Wagner lâu nay chẳng có ai gọi bỗng đột nhiên reo chuông. Anh nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói nóng nảy của Mark: “Xảy ra chuyện rồi! Mau ra cửa chính của Huyền Nhật ngay!” Giọng hắn hiếm khi nghiêm túc. Wagner cũng trở nên nghiêm túc hẳn, sau khi báo với Chân Chân một tiếng, anh lao ngay ra cửa chính của Huyền Nhật. Vừa bước ra khỏi cửa cầu thang, trong anh liền dâng lên một loại dự cảm xấu. Wagner mong mình chỉ đang suy nghĩ nhiều quá. Bảy giờ tối, giờ Huyền Nhật mở cửa buôn bán. Trước cửa chính sang trọng của Huyền Nhật lúc này có một cỗ quan tài màu đen, hình như là vừa mới bị đào lên nên xung quanh còn dính rất nhiều đất cát. Vốn night club là một nơi vui chơi thế mà lại xuất hiện quan tài kinh dị thế này làm khách khứa bị doạ chạy sạch trơn, chẳng còn ý định nhảy nhót gì nữa. Mark đứng cạnh quan tài, mặt mày nặng nề, trông Wagner từ cửa sau đi vòng tới cửa chính, bảo: “Kiều Hưng, cậu có biết không? Không phải người thân của cô nhóc kia đấy chứ?” Hắn đưa cho Wagner tờ giấy A4, trên đó có viết rõ tên người nằm trong quan tài và chỗ chôn quan tài lúc đầu. “Tờ giấy này dính trên nắp quan tài. Tôi nghĩ… nên để cậu xử lý vụ này thì hơn.” “Không thấy mặt những kẻ đưa quan tài tới à?” “Không, bọn chúng bỏ quan tài xong là chạy. Thuộc hạ của tôi chỉ thấy bốn tên, đuổi chúng qua mấy con phố vẫn không bắt được.” “Mark, cho tôi mượn vài người.” Wagner nhìn cỗ quan tài. “Tôi muốn tự chôn nó trở về.” Mặc dù cái tên Kiều Hưng đối với Wagner hoàn toàn xa lạ nhưng bằng trực giác, anh xác định đây chính là lão Kiều, ông nội Chân Chân. Nếu không phải lão bị dính líu vào chuyện của anh thì cũng sẽ chẳng có ai ác ôn tới nỗi đào mộ lão lên, bỏ trước cửa Huyền Nhật thế này. Anh không đoán được đối phương làm việc này là có mục đích gì, tuy nhiên chuyện đào mộ của người đã khuất, không để cho vong hồn người ta yên nghỉ là một hành động rất thất đức, dù cho có vì nguyên do gì đi chăng nữa! Bất kể người trong quan tài có phải là lão Kiều hay không, Wagner đều cảm thấy mình có nghĩa vụ phải tự mình chôn nó trở về. Dù sao cuộc sống bình thường của lão cũng là do anh phá hỏng. Wagner mượn Mark vài trợ thủ, cầm theo mấy chiếc xẻng. Giọng Mark biểu lộ sự quan tâm: “Người của tôi làm việc cậu cứ yên tâm, chắc chắn không có việc gì, nhất định sẽ chôn quan tài về chỗ cũ. Cậu về lại tầng hầm đi! Lộ diện ở bên ngoài lâu không hay đâu!” Wagner lại lắc đầu. “Tôi muốn tự chôn cơ.” “Cần gì cậu phải tự chôn?” Mark không thể hiểu nổi hành động của anh. “Nếu người nằm trong quan tài kia thực sự là ông nội của Chân Chân thì tôi tự chôn là đúng nhất rồi còn gì.” Mark vẫn không hiểu ý Wagner. Wagner cũng chẳng nói thêm gì, chỉ cười cười rồi cùng những thuộc hạ mới mượn của Mark toan bước chân đi. Nhưng chưa được mấy bước, anh lại dừng lại. “Chờ tôi một chút.” Bỏ lại câu này trước một đống vẻ mặt ngạc nhiên của những người khác, anh quay đầu trở vào Huyền Nhật, xuống tầng hầm. Chân Chân đã khôi phục được ít thể lực, đang ở dưới tầng hầm giúp anh giặt quần áo bẩn. Nói bẩn thì hơi quá, thực ra đó cũng chỉ là quần áo mà ngày hôm qua anh vứt dưới đất mà thôi. Phần lớn thời gian anh đều không mặc gì, thời gian mặc quần áo hết sức ngắn, vậy nên những bộ quần áo này chẳng tính là quần áo bẩn nữa. Giặt sơ nước, vò mấy cái, vắt khô nước, sau đó cô bê chậu quần áo đến cửa thông gió phơi khô. Wagner nhìn cô lau ống tay áo ướt đẫm nước, chống cùi chỏ lên cửa phòng vệ sinh, bảo: “Anh muốn ra ngoài một lát, chắc khoảng hai, ba giờ sau mới về.” Wagner thấy mình hiện giờ y hệt như người chồng trước khi ra cửa phải nói tạm biệt với vợ, dù đi đâu cũng phải nói cho vợ biết. Nếu cứ thế không nói mà đi thì lòng anh không nỡ, sợ rằng tình huống ban sáng sẽ lại tái diễn. Anh không muốn Chân Chân lo lắng, bất an, suy nghĩ linh tinh, cũng không muốn sau khi trở về lại thấy cô thút thít lo âu chạy khắp nơi tìm mình. Wagner nghe Chân Chân “ừ” một tiếng lại tiếp: “Anh không ở đây với em ổn chứ? Có sợ không?” Anh còn nhớ rõ ngày thứ hai sau khi đưa cô tới đây, anh chỉ muốn ra ngoài một chút thôi mà cô đã kích động năn nỉ đòi theo cùng anh; còn cả buổi sáng hôm nay không thấy anh, cô nói cô sợ anh bỏ cô mà đi nữa. “Có muốn anh nhờ Mark xuống đây với em không?” “Không cần đâu!” Chân Chân quay đầu cười ngọt ngào với anh. “Anh à, anh về sớm chút là được rồi.” Biết anh sẽ không bỏ mình lại, thậm chí còn cố xuống đây nói trước với cô là sẽ đi, anh quan tâm cô như vậy sao cô còn phải lo lắng nữa chứ. Wagner bước tới cạnh cô, xoa xoa đầu cô. “Anh sẽ mau chóng quay về. Em phải nghe lời anh, ngoan ngoãn ở dưới này chờ anh, không được chạy đi đâu lung tung. Anh không có ở đây thì một tấc cũng không được rời khỏi tầng hầm, không cho phép đi ra ngoài, hiểu chưa?” Nghe được câu hứa của Chân Chân xong, Wagner mới hài lòng hôn lên chóp mũi cô một chút, rồi không kìm lòng nổi lại cắn môi cô một miếng. Sau đó anh xoay người, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]