Ký ức hình như liền giống được thả ra khỏi lồng giam to lớn, một khi lấy lại tự do liền rất khó lại bị đưa về trong lồng.
Chiêm Hiểu Đường lơ đãng nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh, khi đó cả người anh bị thương, lại hiện ra bình tĩnh và vững vàng hiếm thấy, vẻ mặt kia lạnh lùng và bướng bỉnh, khuôn mặt tuấn mỹ khác thường, bây giờ nhìn lại đều đã xa không thể chạm như vậy.
Tại sao muốn cùng nhau nhìn hoa trong sân? Tại sao lúc ông chú chủ nhà thu tiền thuê phòng lại giải vây thay cô? Tại sao phải có lần đầu tiên triền miên? Tại sao lúc buổi tối kia có sao băng xẹt qua, lại nói muốn vì cô thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì?
Chiêm Hiểu Đường cũng không phải một người phụ nữ ái mộ hư vinh, nhưng nhiều năm cuộc sống gian khổ như vậy, đã sớm làm cho cô hiểu được cái gì gọi là thực tế, cái gì gọi là tàn khốc, anh và cô vốn không phải cùng một loại người, nếu không phải đêm đó có cơ hội và duyên phận, cô và anh căn bản cũng không thể gặp nhau, có thể biết anh đã coi như là vận may của cô, sao lại có thể hy vọng xa vời anh sẽ dừng chân vì cô nữa?
Nước mắt một lần lại một lần, thấm ướt bên gối, cuối cùng Chiêm Hiểu Đường cảm thấy mệt mỏi, từ từ ngủ.
Chiêm Hiểu Đường xụi lơ mà nằm ở trên giường, vẫn hiểu được cảm giác ở giữa cực khoái mãnh liệt mới vừa rồi giống như điện giật, khó có thể tự kềm chế.
Nelson
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-nguoi-dan-ong-ho-ly/125053/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.