Hai người cứ ôm như vậy một hồi lâu, anh mới nghiêm túc nhìn về phía Chiêm Hiểu Đường, mang trên mặt một tia nụ cười cô cũng không hiểu. 
Chiêm Hiểu Đường bị anh nhìn hai gò má ửng hồng, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, anh vuốt khuôn mặt đỏ bừng của cô, êm ái nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ còn đau không?" Cô chỉ lắc đầu một cái, chôn ở trong lồng ngực của anh, không nói được lời nào. 
"Mới vừa rồi hai người chúng ta. . . . . ." Hồi lâu, Chiêm Hiểu Đường còn dựa vào trên người anh, ngửi được từng hồi xạ hương tản mát ra từ trên người anh. 
Mặc dù mệt vô cùng, nhưng cô lại vẫn đắm chìm trong cảm giác kỳ quái kia khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái: "Hành vi kia của chúng ta coi như là gì?" 
Cô đơn thuần thậm chí còn không hiểu vừa mới hai người thân mật, đại biểu loại hàm nghĩa nào, chỉ biết là cô cũng không ghét làm cái chuyện khiến người thấy xấu hổ này với anh, thậm chí còn có một chút thích. 
"Thoải mái sao?" 
"Ừ." Chiêm Hiểu Đường thẹn thùng gật đầu một cái, "Thì ra là người đàn ông và phụ nữ ở chung một chỗ sẽ kỳ diệu như vậy, khó trách các chị sẽ thích ước hẹn với người đàn ông như vậy." 
"Lần trước nghe vị chủ nhà kia nói qua em có hai người chị, nhưng vì cái gì nhiều ngày như vậy cũng không gặp qua họ? Tôi còn nghe nói họ luôn khi dễ em, là thế phải không?" 
"Hai người chị này của tôi, một người hơn tám tuổi, một người hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-nguoi-dan-ong-ho-ly/125049/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.