Năm ấy, cô mười hai tuổi, anh hai mươi mốt tuổi.
Cố Mạt Lị lần đầu tiên nghe được tiếng đàn dương cầm của anh, sau đó lại gặp được anh, lòng cô bắt đầu thổn thức.
Vốn là, cô và những người làm khác đang quét dọn phòng khách, tổng quản phân phó trong vòng hai giờ phải quét xong, họ phân công nhau làm, giúp đở lẫn nhau, ai cũng không dám lười biếng.
Sau đó cô lại đau bụng, phải đi nhà vệ sinh, trước đó cô đã được người ta chỉ đường, cô cũng tìm được địa phương đó, nhưng lúc trở về, cô lại lạc đường.
Cô đi tới đi lui, rõ ràng cô nhớ phòng khách ở kế bên hành lang, nhưng cô lại không nhớ còn một cánh cửa nữa.
Cô thật sự rất hối hận tại sao mình lại không nhờ người chỉ đường đó đi theo mình, nếu như vậy cô cũng sẽ không sợ như vậy.
Đang lúc tuyệt vọng, cô nghe được tiếng đàn piano của anh.
Năm đó cô mười hai tuổi, giống như những đứa bé khác, đều dễ dàng bị hấp dẫn.
Cô đi tới đó, thấy một người con trai cực kì đẹp trai đang ngồi trước đàn piano, say mê đánh đàn.
Nghe được âm thanh phát ra từ đó, vô luận là người đánh đàn hay người chơi đàn, đều cho người ta cảm giác tà mị vô cùng.
Cô đứng nghe say sưa, thậm chí cô quên luôn mình phải trở lại phòng khách.
Người ngồi ở trước đàn dương cầm giống như từ trong tranh đi ra, quanh thân anh ta tản ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Cố Mạt Lị cảm thấy hô hấp của mình hình như cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-nguoi-dan-ong-hao-sac/254696/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.