Bệnh của Hoàng Đế vẫn luôn kéo dài không khỏi, mặc dù cả Thái Y Viện vẫn luôn tận tâm chữa trị. Mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do một mình Dạ Huyền đảm đương, mặc dù Tần Dao đã từ Vương Phủ dọn vào trong cung, nhưng số lần gặp hắn cũng rất ít ỏi. Nàng mỗi ngày nhàm chán không có việc gì làm, sắp đã móc meo lên.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Dạ Huyền ở ngự thư phòng cùng mấy lão thần cách mạng nghị sự. Tần Dao liền nhân cơ hội này trốn ra ngoài cung. Thúy Lan cho dù rất bất mãn, nhưng cũng không thể khuyên bảo quận chúa nhà mình. Đơn giản vì có khuyên cũng chẳng tác dụng.
Tần Dao chọn một trà lầu có vị trí tốt, giúp nàng nhìn được cả đường phố bên dưới. Còn chưa uống hết ấm trà, bên cạnh đã có người ngồi xuống. Tần Dao cau mày, định quay lại mắng thì sửng sốt.
“Chàng sao biết ta ở đây?”
Dạ Huyền tự rót cho mình một tách trà, điềm tĩnh đáp.
“Nàng là thê tử của ta, ta biết nàng ở đâu thì kỳ lạ lắm sao?”
Tần Dao chu mỗi, có chút bất mãn.
“Đám tay chân của chàng cũng thật rảnh rỗi.”
“Nào có rảnh bằng nàng chứ.”
Tần Dao liếc hắn, hừ lạnh.
“Mấy lão già đó hôm nay thả chàng ra sớm thật.”
Dạ Huyền bật cười, đưa tay véo má Tần Dao.
“Được rồi, chỉ là phái vài người theo bảo vệ nàng thôi mà. Còn không vui.”
Tần Dao hất tay hắn ra, sau đó lại nhìn về phía con phố trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-dien-ha-hac-am/3436933/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.