Cái gọi là tội sống khó tha chính là bắt Tần Ninh chép kinh thư để tạ lỗi. So với mất đầu thì đây chẳng là gì. Nàng ta nên cảm thấy may mắn vì bản thân là người họ Tần, nếu không e là thánh thượng sẽ chẳng nhân từ đến vậy...
Ngày đại hôn, Tần Dao vào cung từ rất sớm. Cũng không phải cô muốn đến chúc mừng, chỉ là tò mò hôn lễ cổ đại sẽ như thế nào. Thực tế chứng minh, so với thời hiện đại còn dày vò gấp bội.
Tần Dao nhìn bộ hỷ phục hoa lệ có thể đè chết người của Tiêu Ngọc Dung, lắc đầu cảm thán:
- Vui vẻ chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là hành tội mà.
Vân Quý Phi liếc nàng, không vui nói:
- Con bớt nói lại, qua giúp một tay đi.
Tần Dao bĩu môi, lủi thủi bước qua. Các ma ma vừa chải tóc cho Tiêu Ngọc Dung vừa liên tục dặn dò các nghi lễ sẽ diễn ra để nàng không mắc lỗi trở thành trò cười cho mọi người. Tần Dao quan sát thấy mặt nàng ỉu xìu, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn. Vừa nghe nói Tần Dao đến, đã híp mắt cười:
- Quận chúa đến giúp, ta rất vui.
Tần Dao cảm thấy cô nương nương này được chiều hư, tính cách kiêu ngạo nhưng không đáng ghét. Nàng nghĩ gì đều hiện hết lên mặt không chút che đậy. Cô cũng cười, dịu dàng đáp:
- Chúc Thái Tử Phi và Thái Tử bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.
Tiêu Ngọc Dung bĩu môi, bất mãn nói:
- Có gì đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-dien-ha-hac-am/2541977/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.