Từ điện của Thất công chúa đi ra, Tần Dao tình cờ chạm mặt Tiêu Ngọc Dung. Vừa nhìn thấy cô, cung nữ đứng cạnh nàng lập tức cúi người hành lễ:
- Nô tỳ thỉnh an quận chúa.
Tần Dao mỉm cười, đáp một câu rồi quay sang Tiêu Ngọc Dung.
- Vương phi vạn phúc. Đa tạ vương phi lần trước đã ra tay giúp đỡ.
Tiêu Ngọc Dung mỉm cười, đỡ lấy Tần Dao ôn hòa đáp:
- Giữa chúng ta còn nói mấy lời khách sáo này làm gì. Cô trong họa có phúc ta thật sự rất yên tâm.
Tần Dao biết đây là những lời nói chân thành nhất của Tiêu Ngọc Dung. Chỉ vì cứu mạng nàng ta một lần, mà nàng ta vẫn canh cánh việc báo đáp cô. Nghĩ đến mục đích ban đầu cô hành động như vậy đều là vì để giữ mạng quay về thời hiện đại, Tần Dao càng cảm thấy bản thân như mắc nợ vị trước mặt này.
- Vương phi là người tốt. Nhất định sẽ được trời phù hộ.
Tiêu Ngọc Dung nghe thấy lời này, bất giác nở nụ cười tự giễu.
- Ta thì tính là người tốt gì chứ? Nhưng dù sao cũng đa tạ lời chúc này của quận chúa. Hôm nay ta cố ý đến đây là để nói lời từ biệt.
- Sao lại đột ngột như vậy, tháng sau là lễ thành thân của Thất công chúa rồi.
Tiêu Ngọc Dung cầm lấy hộp gỗ trong tay nô tỳ, vừa đưa qua cho Tần Dao vừa đáp:
- Bệnh tình của Dạ Hiên ngày càng xấu, nên phụ hoàng đã phê chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-dien-ha-hac-am/2541853/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.