5 ngày sau...
Vân Nhi khó nhọc mở mắt. Xung quanh cô là một màu trắng toát. Cô mím môi nén đau ngồi dậy. Một người phụ nữ chạy đến đỡ cô, dịu dàng nói:
“Con cứ nằm nghỉ đi, con còn yếu lắm.”
Vân Nhi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt mình:
“Bác là ai vậy, con không biết bác.”
Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nói:
“Con nằm nghỉ đi, chuyện đó bác sẽ nói với con sau.”
Vân Nhi ngoan ngoãn nghe lời. Cô nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật yên bình.
Vài ngày sau, cô được xuất viện. Người phụ nữ nhẹ nhàng đỡ cô lên xe hơi, còn tài xế của bà thì xách đồ giùm bà. 30 phút sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.
Một cô gái chạy ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi người phụ nữ:
“Ơ, mẹ! Chị này là ai vậy?”
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói:
“Vào nhà đi rồi mẹ nói.”
Thế là Vân Nhi vào nhà. Cô gái niềm nở nói:
“Chào chị, em là Lâm Kỳ Hân. Còn đây là mẹ em, Lê Phương Oanh.”
Vân Nhi nhẹ nhàng gật đầu. Bà Oanh dịu dàng nói:
“Con có thể gọi bác là mẹ và coi đây là gia đình của con.”
Cùng lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi và một chàng trai từ trên cầu thang bước xuống. Kỳ Hân vui vẻ nói:
“Đây là ba em, Lâm Kỳ Vinh” – Cô bé nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi. – “Và đây là anh của em, Lâm Kỳ Khôi.” – Cô bé chỉ vào chàng trai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-pha-co-nang-mot-sach/1988332/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.