#2
Những ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi...
Hôm ấy là ngày cưới giữa tôi và Tuấn Khôi. Tôi ngồi trong phòng trang điểm, ánh mắt nhìn mình trong gương.
Tôi thật sự rất đẹp. Nhưng nét buồn man mác cứ u uất luẩn quẩn trong mắt tôi.
Bất chợt, Tuấn Khôi đẩy cửa phòng trang điểm. Tôi đứng dậy, định nói với anh vài câu thì... anh lại nói những câu... khiến tôi đau lòng vô cùng.
Bao năm trôi qua, tôi vẫn vậy, vẫn giữ tình cảm với anh, mãi chẳng chịu buông. Còn anh, vẫn vậy, vẫn là tình yêu cố chấp với Triệu Vân Nhi. Chỉ có Vân Nhi là thay đổi, tàn nhẫn hơn năm xưa rất nhiều.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cố kìm nén không để mình rơi nước mắt.
Một lát sau, thời khắc tôi chờ đợi bao nhiêu năm trời cuối cùng cũng đã trở thành sự thật.
Cha cố đọc lời hẹn ước, tôi thẹn thùng trả lời: “Con đồng ý!”
Những tưởng khi ấy, Tuấn Khôi sẽ mãi mãi bên tôi suốt cuộc đời, nhưng không, tôi đã lầm.
Anh ấy chạy xuống khu vực khách mời, nắm lấy tay Vân Nhi.
Thời khắc ấy, tôi biết, mình đã thua cuộc.
Mãi mãi là kẻ thua cuộc.
Rồi sau đó, những chuyện gì xảy ra, tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mình đã gục xuống bên chân cha cố.
....
Tỉnh dậy, bên tai tôi là tiếng hét của ba:
“Cậu làm ra tất cả những chuyện này để con gái tôi phải gánh chịu hết. Bây giờ con bé nằm viện rồi, cậu hài lòng chưa???”
Thì ra ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-pha-co-nang-mot-sach/1988283/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.