“Cô cho là thế nào?” Cố Thành Viêm dịu dàng hỏi ngược lại một câu, mặc dù Khả Lan đột nhiên hỏi câu này làm cho anh cảm thấy rất vui. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Lâm Khả Lan không nhìn ra, nếu như anh thích Lương Bảo Nhi, làm sao có thể kết hôn với cô? Mặc dù anh xem cô như bình hoa, nhưng Lương Bảo Nhi ngay cả tư cách làm bình hoa cũng không có. Cô không thể nhìn ra được sao? Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng trả lời, vốn dĩ nhìn về phía Cố thủ trưởng đầy kỳ vọng, nhưng lại rũ hai mắt xuống, trong lòng suy nghĩ, vẫn như cũ không dám xác định. Cô cho là? Cô không dám suy đoán ý định của Cố thủ trưởng, cô sợ tự cho mình thông minh, hiểu lầm! Khả Lan không trả lời Cố thủ trưởng, chỉ rũ hai mắt xuống, ánh mắt bối rối,thỉnh thoảng ngước mắt, lại thấy khuôn mặt Cố thủ trưởng vẫn lạnh lùng như cũ. Mà Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa, bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy, bóng dáng cao ráo, chặn lại ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ. Giống như như thần tiên, chợt bùng tỉnh. “Nghỉ ngơi cho thật tốt.” Cố Thành Viêm bình tĩnh dặn dò Khả Lan nghỉ ngơi cho thật tốt, không định giải thích thêm chuyện giữa anh và Lương Bảo Nhi. Mặc kệ đã từng thế nào, hiện tại, Khả Lan mới là vợ anh. “Tôi cảm thấy anh không thích cô ấy.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng phải đi, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô cảm thấy, Cố thủ trưởng không thích Lương Bảo Nhi, ít nhất hiện tại không thích. Nhưng cho dù như vậy, có thể như thế nào, Cố thủ trưởng có thích cô hay không? Trong lòng anh, đáp án dĩ nhiên là phủ định, căn bản Cố thủ trưởng sẽ xem cô như chưa có chuyện gì xảy ra. Giống như ở doanh trại ngày hôm ấy, sáng sớm Cố thủ trưởng liền đoán được Lương Bảo Nhi sẽ đối với cô thế nào, nhưng anh cố tình không ngăn cản, để cho cô phải mạo hiểm! Cô không chết, nếu như chết rồi, cô lấy được, cũng chỉ là danh hiệu người vợ đã qua đời của thủ trưởng. Cuộc đời cô, tính mạng cô, ở trong mắt Cố thủ trưởng, giống như một cái sọt nhỏ, không muốn nhìn tới! Nhưng cô lại không thể nói Cố thủ trưởng không được như vậy, lúc cuộc đời cô u tối Cố thủ trưởng lại cho cô một luồng ánh mặt trời, khiến cho cô thoát khỏi cảnh khốn khó. Nhưng tính chất của ánh mặt trời kia, chỉ là giao dịch, một cuộc giao dịch quan trọng, cần thiết đối với mọi người! Lúc trước bọn họ, không liên quan đến nhau, nhưng cô lại cầu xa hơn. Loại tình yêu này, không phải là thứ cô cần có, cô lại cố tình muốn đoạt lấy. Bỉ ổi! Hạ tiện! “Ừ.” Cố Thành Viêm nghe thấy Lâm Khả Lan nói, chỉ có gật đầu, biểu cảm có chút thích hợp. Khẽ ừ, cũng không quay đầu lại. Khả Lan chỉ có thể thấy bóng dáng quân phục của Cố thủ trưởng, còn có ánh mặt trời chiếu vào bóng dáng kia. Giống như thiên thần phủ xuống nhân gian, chiếu lấp lánh, rồi lại rời xa. “Tôi còn có việc, hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Thành Viêm quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu lại, bình tĩnh nhắc nhở Khả Lan nghỉ ngơi thật tốt. “Biết......rồi.” Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói, khẽ gật đầu đồng ý, cô biết, cô sẽ không muốn quá nhiều nữa! Cũng sẽ không cầu xa hơn. Cô kéo chăn lên, che đậy khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng nói không ra là mất mát hay là nhẹ nhõm, nhưng não và tim trống rỗng, giống như thiếu rất nhiều thứ, nhưng trống rỗng, càng tốt! Hình như Cố thủ trưởng thật sự có việc, đội mũ, vội vàng rời đi, ngay cả bước chân cũng trở nên dồn dập. Cô nhìn bóng lưng anh rời đi, bỗng nhiên nở nụ cười, đi cũng tốt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]