Bầu trời đầy mâyđen, trời mưa rả rich. Bệnh viện giống như bị khói nhẹ bao phủ, hạt mưađánh vào trên mặt kính, rơi trên mặt đất văng lên nhiều bọt nước.
Bên ngoài gió thổi lớn, thổi đến nỗi nhánh cây bay tán loạn.
Không khí bên ngoài hành lang cạnh phòng cấp cứu cực kỳ đè nén, Cố thủtrưởng vốn dĩ lạnh lùng, bây giờ trầm lặng đứng ngoài cửa, chân mày nhíu chặt, đôi môi mím chặt.
Lúc này Cố thủ trưởng giống như Tu La, làm cho người khác nổi cả da gà.
Loảng xoảng......
Chợt, cửa phòng cấp cứu mở ra, ông Lương nằm trên giường bệnh, được các y tá đẩy ra, Lương Bảo Nhi đi theo phía sau.
Lãnh Bảo Nhi từ trước đến giờ thần thái cao ngạo, ăn mặc tinh xảo, lúcnày mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngàu, miệng không ngừng nhỏ giọng gọi:“Cháu sai rồi, ông ngoại, cháu sai rồi.”
Lời nói của Lương Bảo Nhi hiển nhiên khiến mọi người nghe thấy, chuyện của ông Lương lần nàycó liên quan đến cô ta, về phần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy Lương Bảo Nhi nói,hai môi vốn dĩ mím chặt không nói gì, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rétlạnh, bước nhanh về phía Lương Bảo Nhi, đưa tay nắm lấy cánh tay LươngBảo Nhi.
“Cô đã làm gì?” Giọng nói của Cố Thành Viêm rét lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy rét run lên.
Lương Bảo Nhi nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, cũng ngơ ngác sững sờ đứngđó, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm về phía ông Lương, nước mắt tuôn rơi, cúi người ngồi dưới đất, nức nở, bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-sep-lon/47347/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.