“Rốt cuộc người anh yêu là ai?”
Khả Lan chưa bao giờ dừng hoài nghi vấn đề này.
Nhưng cô không tìm ra nguyên nhân anh thích, cũng không biết anh thích người trong quá khứ hay người ở hiện tại.
Hoặc là nói anh cũng chỉ tìm kiếm hình bóng “cô ấy” trên người cô.
Mặc kệ thế nào những thứ này đều không quan trọng, hiện tại Khả Lan hiểu rõ bản thân muốn làm gì, phải đối mặt thế nào, buông tay không phải vì không yêu mà là yêu quá sâu, sâu đến nỗi quá mệt mỏi.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, cơ thể cương cứng, đôi tay khẽ run.
“Là anh.”
Câu trả lời của anh vẫn kiên định như cũ.
Nhiều năm như vậy người trong lòng anh chỉ có cô, chẳng lẽ cô không biết?
Hoặc là noi cô đã từng bỏ ra quá nhiều, anh bỏ ra quá ít khiến cho cô cảm thấy không an toàn?
Thật không ngờ.
Anh sẽ đem hết tất cả tinh lực đặt lên người cô, chỉ xin cô không bỏ đi nữa.
Khả Lan nghe anh trả lời đột nhiên khẽ cười, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng dậy.
“Là em? Vậy thì trong trí nhớ của anh là “cô ấy”?” Khả Lan nhíu mày nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị của anh.
Rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho cô cảm thấy xa đến nỗi không thể chạm tới.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, liền giật mình, đầu ngón tay khẽ run, dần dần nắm chặt thành quyền.
Khả Lan khẽ cười cúi đầu không lên tiếng nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-sep-lon/2085811/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.