Cố Thành Viêm vào phòng làm việc, Khả Lan đứng ở ngoài cửa.
Bà Cố không cho cô vào, nhưng cô lại rất quan tâm tới chuyện xảy ra trong phòng làm việc.
Có thể thấy bà Cố rất để ý tới chuyện của nhà họ Lương, cố ý giúp nhà họ Lương.
Nhưng bọn họ làm như vậy thật sự tốt sao?
Nghĩ như vậy Khả Lan đi tới hai bước, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên trong; tâm tình cô trở nên khẩn trương.
Cô không hy vọng Cố Thành Viêm giúp Lương Tú Ly, vốn dĩ Lương Tú Ly bị trừng phạt đúng tội.
Nhưng nhà họ Lương có quan hệ tốt với nhà họ Cố, nhìn bộ dáng bà Cố nhất định phải giúp nhà họ Lương.
Lúc Khả Lan còn đang bối rối Cố Vọng Đông đi tới trước mặt Khả Lan.
“Khả Lan nếu rảnh thì theo ta một chút được không?”
Cố Vọng Đông biết chuyện của Khả Lan và nhà họ Lương, đã sớm có kế hoạch bắt Lương Tú Ly nhưng lúc bắt lại muộn hơn kế hoạch một chút.
Tiểu Viêm sẽ nói trước kế hoạch chỉ sợ là vì muốn tốt cho Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Vọng Đông hỏi vẻ mặt hơi dừng lại, chần chừ rồi gật đầu: “Được”
Dứt lời Khả Lan đi theo Cố Vọng Đông.
Hai người một trước một sau đi vào trong sân.
Cố Vọng Đông từ từ chậm lại.
“Gần đây có khỏe không?” Giọng Cố Vọng Đông có vẻ cường lực hơn giọng nói của Cố Thành Viêm.
Tuy nói là hai cha con nhưng tuổi tác lại không chênh lệch nhau nhiều.
“Vẫn tốt.”
Khả Lan nghe ông hỏi liền trả lời.
Trong lòng cô biết Cố Vọng Đông gọi cô ra ngoài tuyệt đối không chỉ dừng lại ở chuyện đơn giản như vậy.
Cố Vọng Đông nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi dừng lại, chợt dừng bước xoay người nhìn về phía Khả Lan.
“Thằng bé tiểu Viêm này mặc dù có lúc bực bội nhưng lại dễ dàng mềm lòng, ba mẹ ta đều đang nói giúp cho Lương Tú Ly, Thành Viêm tuyệt đối sẽ không có tâm địa sắt đá.” Cố Vọng Đông nói xong ánh mắt dừng trên người Khả Lan.
Ông hiểu tính tình con trai của mình.
Bên ngoài lạnh lùng thật ra thì đối với thân tình, hữu tình, tình yêu rất dễ mềm lòng.
Khả Lan nghe Cố Vọng Đông nói sắc mặt đột nhiên chìm xuống, cô đã sớm thấy Cố Thành Viêm dễ dàng mềm lòng, cho nên cô lo lắng bà Cố và ông Lương tấn công, Cố Thành Viêm sẽ cứu Lương Tú Ly.
Cô không đồng ý.
Lại nói vốn dĩ Lương Tú Ly cũng không phải người tốt lành gì, nhưng Lương Tú Ly cướp ba cô khiến mẹ cô sống một cuộc sống cực khổ trong nhiều năm.
Tại sao người làm chuyện ác lại có nhiều người giúp đỡ như vậy.
Cố Vọng Đông thấy sắc mặt Khả Lan âm trầm lại mở miệng: “Nhà họ Cố thật sự thiếu nợ nhà họ Lương, năm đó nếu như không có bọn họ giúp đỡ chỉ sợ sẽ không có nhà họ Cố như ngày hôm nay.” Chuyện năm đó mặc dù Cố Vọng Đông còn nhỏ nhưng cũng nhớ rõ được một chút.
Sự thay đổi của chú Lương toàn bộ đều bắt đầu từ sự kiện của Vân Thêu.
Lời nói của Cố Vọng Đông khiến đầu óc Khả Lan trầm xuống, xem ra ông Lương làm cảm động không ít người ở nhà họ Cố.
Bây giờ Cố Vọng Đông cũng tới làm thuyết khách.
Khả Lan không nói gì Cố Vọng Đông tiếp tục mở miệng: “Chuyện này ta hy vọng không cần nói thêm gì trước mặt tiểu Viêm.” Từ áy náy, Cố Vọng Đông hy vọng Khả Lan không nhúng tay vào chuyện này.
Chờ tiểu Viêm đồng ý xem như nhà họ Cố trả lại ân tình cho nhà họ Lương.
Chỉ cần Lâm Khả Lan không nói gì sẽ không có ai làm tiểu Viêm thay đổi.
Nghe thấy Cố Vọng Đông nói Khả Lan rũ hai mắt, trái tim có cảm giác bực tức, há miệng muốn từ chối nhưng thấy Cố Vọng Đông nhìn mình cô lại nuốt xuống.
Im lặng hồi lâu.
“Bác không cảm thấy như vậy rất không công bằng với nhiều người sao? Bởi vì sống trong nhà danh giá, dựa vào xuất thân, trốn tránh tội lỗi, xem luật pháp không ra gì!” Khả Lan trầm giọng trả lời Cố Vọng Đông.
Đột nhiên cảm thấy buồn cười, bởi vì xuất thân, được xem trọng, xem luật pháp không ra gì, như vậy không công bằng.
Cố Vọng Đông nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt đột nhiên chìm xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Khả Lan hồi lâu, cuối cùng chỉ mím môi không lên tiếng, xoay người bỏ đi.
Khả Lan đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng Cố Vọng Đông bỏ đi, trái tim có cảm giác khó chịu.
Cô không muốn cãi nhau với người nhà họ Cố, chẳng qua cô cảm thấy như vậy quá không công bằng.
Đối với cô hay bất kỳ ai cũng đều không công bằng.
Cố Vọng Đông đi xa, Khả Lan cũng không nán lại bên ngoài, lúc quay vào trong nhà thì Cố Thành Viêm đã từ trong phòng làm việc đi ra.
Vẻ mặt ông Lương lo lắng, bình ổn được một chút, Lương Bảo Nhi liếc nhìn Khả Lan với ánh mắt ôn tồn.
Sau khi bà Cố tiễn ông Lương và Lương Bảo Nhi đột nhiên mở miệng: “Khả Lan đi theo ta, ta có lời muốn nói với cháu.” Giọng nói bà Cố không nhanh không chậm.
Nghe thấy giọng của bà Cố, cơ thể Khả Lan bỗng nhiên cứng đờ, đứng tại chỗ, chần chừ sau đó đi theo bà Cố.
Bà Cố đi về phía phòng làm việc, Khả Lan liền theo vào lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Thành Viêm.
Lúc này sắc mặt Cố Thành Viêm phức tạp, tròng mắt cực kỳ rối rắm.
Vào phòng làm việc khép cửa lại.
“Khả Lan, mấy ngày nay cháu phải chịu khổ rồi.” Bà Cố mở miệng, đưa tay kéo Khả Lan ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười.
Khả Lan ngồi xuống cùng bà Cố, quay đầu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía bà Cố.
“Không khổ.” Khả Lan lễ phép trả lời bà Cố, ánh mắt u ám, đã có thể thấy dụng ý bà Cố gọi cô vào.
Bà Cố vẫn nắm tay Khả Lan, vỗ nhè nhẹ, hy vọng cô có thể hiểu tình huống của nhà họ Cố và họ Lương, đừng nói thêm điều gì trước mặt Cố Thành Viêm.
Đứa con gái duy nhất của nhà họ Lương làm sao bà có thể phụ lòng của Vân Thêu được.
Khả Lan không nói thêm gì, không đồng ý cũng không tỏ thái độ.
Sau khi bà Cố nói mấy câu cũng không nói thêm gì nữa, để Khả Lan quay về, liên tục nhắc nhở cô nhà họ Cố đã từng thiếu nợ nhà họ Lương.
Khả Lan ghi nhớ nhưng trong lòng rối loạn.
Rời khỏi phòng làm việc Khả Lan liền quay về phòng, vào phòng, quét mắt khắp nơi lại không thấy bóng dáng của Cố Thành Viêm.
Cô lại ra cửa muốn xuống lầu tìm lại nhìn thấy Cố Thành Viêm từ đầu hành lang đối diện đi tới.
Bóng dáng thẳng tắp cao ráo, trên người tản ra một chút không khí đưa đám.
Thấy bộ dáng của anh Khả Lan càng trở nên phiền não, há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay đầu vào phòng.
Khả Lan vào phòng lúc này Cố Thành Viêm mới phản ứng được, đi theo cô vào phòng, môi mỏng khẽ mở, há miệng muốn nói gì đó nhưng thật lâu vẫn không lên tiếng.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên rất là đè nén.
Anh đứng bên cạnh cô lại không lên tiếng.
Khả Lan nhìn về phía anh chờ anh mở miệng.
Im lặng hồi lâu.
“Khả Lan.” Cuối cùng Cố Thành Viêm mở miệng trước.
Khả Lan nghe giọng của Cố Thành Viêm, quay đầu nhìn về phía anh, hít một hơi nói: “Em biết, em không có bất kỳ ý kiến gì.” Dứt lời Khả Lan chần chừ đột nhiên đưa tay ôm eo anh.
Cô biết thì sao, có thể ngăn cản người nhà họ Cố báo ân sao?
Hoặc là đứng ở góc độ là người ngoài xem phán xét?
Mặc kệ cô làm cái gì đều sẽ bị người nhà họ Cố chỉ trích.
Cô nên làm cái gì?
Cô đột nhiên ôm anh làm Cố Thành Viêm ngẩng đầu, ôm cô vào lòng.
Anh khẽ thở dài, đưa tay mớn trớn mái tóc dài của cô.
“Anh chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.” Anh trầm giọng đảm bảo chắc chắn sẽ cho cô câu trả lời hài lòng.
Khả Lan nghe anh nói như vậy, vẻ mặt ngẩn ra, từ trong ngực anh ngẩng đầu, trong mắt có một tầng mờ mịt.
Cô hiểu, người nhà họ Cố tìm cô nói linh tinh là bởi vì biết phân lượng của cô trong lòng Cố Thành Viêm.
Cũng bởi vì như thế Khả Lan đột nhiên cảm thấy phân lượng quá nặng, nặng đến nỗi có quá nhiều áp lực.
Có phân lượng, tự nhiên cũng phải có trách nhiệm.
Im lặng hồi lâu, Khả Lan ở trong lòng anh thở dài, trầm giọng nói: “Em thừa nhận mình ích kỷ.”
Cô thừa nhận mình ích hỷ là ý nghĩ tự nhien, không bàn về đạo đức, chỉ đơn giản là trả thù.
Người nhà họ Lương từng đối xử với cô thế nào, hôm nay rơi vào tình cảnh thế này là trừng phạt đúng tội.
Cô ích kỷ nghĩ người nhà họ Lương không được tha tội, càng không muốn Lương Tú Ly bởi vì quan hệ mà được đặc xá.
Nhưng, cô ích kỷ, ai sẽ dung túng? Người nhà họ Cố cũng muốn giúp Lương Tú Ly.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, đôi tay dần siết chặt, cằm chống lên trán cô, không lên tiếng, sắc mặt cực kỳ phức tạp khó chịu.
Đôi tay Khả Lan ôm chặt eo ah nhưng trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Quan hệ quan quyền phức tạp, không phải thứ cô có thể xen vào.
Về chuyện nhà họ Lương, trong lòng Cố Thành Viêm có nhiều phương pháp xử lý nhưng lại khó có thể quyết định.
Mặc dù Cố Thành Viêm không nói ra, Khả Lan cũng có thể nhìn ra được, anh nhức đầu vì chuyện Lương Tú Ly.
Cô không nói, không lên tiếng, chờ đợi kết quả.
Nhưng...Thời gian càng lâu, Khả Lan càng thấp thỏm bất an, cô cũng muốn biết, đáp án của anh là gì.
Đảo mắt đã tới đêm ba mươi, Khả Lan nhớ tới mẹ của mình, sau khi gọi điện thoại hỏi thăm liền ăn cơm với người nhà họ Cố.
Tuy ít gặp mẹ nhưng bởi vì thay đổi hoàn cảnh khiến Khả Lan bớt đi cảm giác đè ép.
Trên bàn cơm, người nhà họ Cố quây quần cùng nhau, bỏ qua những chuyện xảy ra lúc trước, bộ dáng vui vẻ hòa thuận, khiến Khả Lan cũng dần dần cảm giác có mùi vị của năm mới
Ánh mắt Cố Thành Thấm không dám dừng trên người Cố Thành Viêm.
Nhưng có thể nhìn ra được ba mẹ của Cố Thành Thấm rất quan tâm.
Tống Nhất Nguyên vẫn giống như trước đây, trên người luôn mang theo ánh mặt trời, nhưng cô ba không giống như lúc trước nhìn về phía Khả Lan.
Có thể nói là không nhìn Khả Lan.
Ông bà Cố ngồi chung một chỗ, trên mặt lộ ra vẻ mui mừng, chỉ có sắc mặt ba của Cố Thành Viêm âm trầm.
Không khí tốt hơn so với trong tưởng tượng của Khả Lan, rất là vui.
Khả Lan gắp cá cho Cố Thành viêm, không mở miệng nói gì.
Anh liền gắp cho cô một miếng thịt gà, cúi đầu tựa vào bên tai cô nói: “Ăn cơm xong muốn đi đâu?”
Nghe Cố Thành Viêm hỏi, Khả Lan mím môi suy nghĩ một chút, trả lời anh: “Muốn đi chùa, hôm nay anh ăn cơm xong phải trực, sợ là không được.” Khả Lan nói xong, thở dài, vẻ mặt có chút mất mát.
Anh nghe cô nói đang muốn mở miệng trả lời, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Anh vui vẻ nghe điện thoại, tin tức đầu dây bên kia lại làm cho cơ thể anh bỗng nhiên cứng đờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]