Căn phòng vốn dĩ yên tĩnh, bởi vì Cố thủ trưởng xông vào, không khí dần trở nên ngột ngạt.
Bóng dáng anh cao ráo, lúc này ở trong căn phòng không tới hai mươi mét vuông, đột ngột trở nên khác thường.
Rồi sau đó anh xoay người, ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, đôi môi mỏng, chợt nở nụ cười yếu ớt.
Nụ cười này làm cho người khác nổi da gà.
“Cô thật có bản lĩnh.”
Sau khi Cố Thành Viêm ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan, không nặng không nhẹ phun ra mấy chữ, mặt mày bất động, nhìn bình tĩnh tự nhiên.
Khả Lan không lên tiếng, đứng bên cửa, ngước mắt, nhìn Cố thủ trưởng.
Cô đã đồng ý với ông bà Cố, cô vẫn chưa quên, cô biết sự lợi hại của mối quan hệ đó.
Xem như Cố thủ trưởng tìm tới cô, cô cũng không thể làm như không có gì, phải đối với Cố thủ trưởng như thế nào!
Kể khổ, nói rõ nguyên nhân với Cố thủ trưởng?
Nói ra, rồi thì sao?
Ông bà Cố có thể lập tức đưa mẹ cô ra nước ngoài, cũng có thể lập tức đưa mẹ cô về nước, bệnh nặng không có chỗ chữa chạy.
Cô không muốn sợ, nhưng cô không thể không sợ!
Cô không thể lấy tính mạng của mẹ mình ra đùa giỡn, cô đấu không lại.
Huống chi, giữa cô và Cố thủ trưởng,, vốn dĩ không có gì, cô không cần thiết phải mạo hiểm.
“Tới đây.”
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không lên tiếng, cứ đứng thẳng như vậy, thu hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-sep-lon/2085732/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.